Dương Hiên ôm trái tim không thể tin được vận may của mình, nhưng mà cùng một lúc, anh ấy cảm thấy hướng gió đang cấp tốc chuyển biến, gió vốn hướng về phía bắc về hướng khu biệt thự, trong nháy mắt thay đổi thổi về phía nam, gió mạnh lay động cây cối, thổi đến ngọn lửa thiêu đốt vù vù rung động, giống như đội quân sôi trào đang điên cuồng hò hét.
Ngọn lửa lập tức lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi bên người Dương Hiên, hướng một bên khác thiêu đốt, mà một bên khác là công viên thể thao trống rỗng.
Dương Hiên đứng tại chỗ há to miệng thở hổn hển, nhìn bầu trời trâm tĩnh tối tăm, sống sót Sau tai nạn nở nụ cười.
"Tiếp theo." Sở Cảnh Hòa và Cố Dực cầm theo mặt nạ hô hấp đi tới bên người Dương Hiên, ném cho anh ấy một bình chữa cháy.
Tuy rằng hướng gió thay đổi thế lửa, nhưng vẫn có chút lửa nhỏ thiêu đốt chung quanh, bọn họ vừa dập lửa ở trong tro tàn lửa nóng, vừa cứu người. Anh em Ôn gia cũng bắt đầu tham dự vào.
Hàng chục người được cứu nằm trên đường, may mắn mình còn sống sót.
Giang Tĩnh Thủy đi tới bên người Tống Đại, nhìn trời cảm thán: "Gió này tới thật đúng lúc."
"Đúng vậy, thật đúng lúc." Tống Đại lảo đảo ngồi ở ven đường, đôi môi anh đào bình thường không điểm mà đỏ, dưới ánh lửa có vẻ có hơi tái nhợt.
"Nhưng em quả thật cân đề cao tố chất thân thể, cho nên..." Tống Đại ôm lấy cổ Sở Cảnh Hòa, hôn môi anh mím chặt, dung sắc xinh đẹp sinh động nhiệt liệt: "Sở Cảnh Hòa, cùng em rèn luyện thân thể đi."
Cháy rừng đã tắt, những người trong biển lửa anh cũng dựa theo Tống Đại yêu cầu đi cứu.
Tống Đại miễn cưỡng nằm ở trên người anh, ánh mắt trong veo hàm chứa thủy quang: "Em không sử dụng dị năng quá độ, đưa ra trận gió này đối với em mà nói là chuyện nhỏ, cũng chỉ bằng một phần trăm trình độ kiếp trước của em, chỉ là thân thể em hiện tại quá yếu, thời gian điều khiển gió mạnh thân thể có hơi không chịu nổi."
"Gió hôm nay lớn hơn bất cứ cơn gió nào em vận dụng lúc trước, rõ ràng hao tổn tinh thân lực của ngươi, em còn sử dụng nó quá độ." Sở Cảnh Hòa cúi thấp mặt, giọng nói vô cùng trâm thấp, giống như đang tức giận.
Anh vốn không quan tâm sống c.h.ế.t của những người bên ngoài, chỉ muốn trở về ở bên Tống Đại để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Hệ phong vốn là dị năng yếu, muốn xếp hàng danh hiệu cùng các dị năng giả mạnh san sát trong tận thế, nhất định phải mạnh hơn bọn họ mấy chục lần, hoàn toàn nghiền ép.
"Tiểu Đại!" Sở Cảnh Hòa cứu người trở vê, nhất thời nhận ra đôi môi tái nhợt của Tống Đại, ném đồ trong tay đi tới bên người Tống Đại, ôm lấy cô: "Chúng ta về nhà." Cô ngồi dậy từ trên người Sở Cảnh Hòa, mở cửa.
Cánh tay Sở Cảnh Hòa ôm chặt cô hơi buông lỏng, yên lặng thắt nút áo sơ mi.
Tống Đại thở dài, giờ phút này cô tựa như mới vừa lật bài, phi tử cũng đưa đến trên giường hoàng đế nhưng không cách nào hưởng dụng, thật sự vô lực thật sự táo bạo thật sự phiền.
Nhưng không thành, Cố Dực đang gõ cửa.
Nếu không có chuyện gì hết sức quan trọng, cậu sẽ c.h.ế.t chắc, Cố Dực.
Ngay sau đó tâm mắt của anh ta rơi xuống trên tay Tống Đại, nhẫn nhụi trắng như tuyết, móng tay sạch sẽ phấn nhạt, dưới ánh sáng mỏng như ngọc oánh nhuận, rất khó tưởng tượng một đôi tay như vậy cào ở trên người, bén nhọn lại tê dại đau đớn trong nháy mắt là tư vị gì.
Tống Đại dựa vào khung cửa, mặt mang ý cười rất hữu hảo: "Làm sao vậy?"
Cửa vừa mở, Cố Dực đã nhìn thấy phía sau Tống Đại, Sở Cảnh Hòa đưa lưng về phía anh ta, cúi đầu trâm mặc chuẩn bị mặc quần áo, trên cơ lưng dày rộng hữu lực có ba vết cào, vết cào không giống như mèo con cào, trên da thịt trắng nõn lại có vẻ rất rõ ràng, giống như trên giấy Tuyên Thành tô ba đường son phấn.
Cố Dực hơi đỏ mặt, sau khi tỉnh táo lại, nói với cô: "Cánh tay anh Dương Hiên bị phỏng, hơi nghiêm trọng, chị Giang bảo tôi hỏi cô có thuốc trị phỏng không."
"Hình như có, lát nữa tôi tìm xem." Tống Đại vào nhà lấy kem phỏng.
Trước đây khi còn chưa có dị năng hệ phong, Tống Đại có quy củ của mình, cẩn thận là trên hết, trừ phi gặp phải nguy hiểm tuyệt đối không xuất đầu, ví dụ như Vương Mãnh, nạn côn trùng, nạn rắn trước đó.
Giang Tĩnh Thủy là một ngoại lệ, Tống Đại cũng là đứa nhỏ lớn lên dưới sự che chở của mẹ, không thể nhìn thấy một người mẹ rơi vào tuyệt vọng mà không đi giúp đỡ.
Hiện tại có dị năng hệ phong, Tống Đại không cần lại nghẹn khuất như chó, người tốt khó được trong tận thế giống như Dương Hiên Giang Tĩnh Thủy này, cô chỉ cần có thể cứu nhất định sẽ cứu. Nhưng nếu là người lòng tham vô đáy khác, cô cũng sẽ không phản ứng, cô cũng không muốn xem tiền như rác.
Cô cầm hai lọ thuốc trị phỏng và băng gạc cồn đưa cho Dương Hiên, ngày tận thế tình huống chữa bệnh rất kém cỏi, nếu vết bỏng không làm tốt công tác khử trùng rất dễ thối rữa dẫn đến nhiễm trùng huyết nguy hiểm đến tính mạng.
"Cảm ơn Tiểu Tống." Hai vợ chồng Dương Hiên nhìn thấy đồ Tống Đại cầm vô cùng cảm kích.
"Không cần cám ơn." Tống Đại mỉm cười, Dương Hiên mạo hiểm lửa lớn nhiều lần đi tới đi lui cứu vớt người khác, cô không muốn anh ấy chết: "Thừa dịp trời tối, các người mau đi tìm biệt thự gần đó trốn vào tâng hâm ngầm đi, ban ngày sẽ càng nóng."
"Được." Giang Tĩnh Thủy xử lý vết bỏng cho Dương Hiên trước, có lẽ là sống sót sau tai nạn, lời nói của Giang Tĩnh Thủy trở nên rất nhiều, cô ấy nói: "Tiểu Tống, cậu còn nhớ Tạ Vi kia không?”
Giang Tĩnh Thủy bất đắc dĩ thở dài: "Chị mới không có nhiều thời gian rảnh rỗi quan tâm cô ta như vậy, là Tạ Vi tự mình chạy tới nói với chị, đoán chừng là bởi vì trước đây chị từng thấy một màn cô ta bị Trần Kính đối xử không tốt, hiện tại Nguyễn Miên Miên đi rồi, cô ta xuân phong đắc ý, gặp người quen sẽ khoe khoang hiện tại Trần Kính đối xử với cô ta tốt bao nhiêu, còn nói gì mà biết quay đầu thu tâm gì đó, thật sự không rõ, làm một trạm thu gom rác có gì để kiêu ngạo."
Giang Tĩnh Thủy che miệng cười: "Nguyễn Miên Miên kia căn bản không mang thai, căn bản là lừa gạt bọn họ, chỉ vì không muốn bị đuổi đi trong lúc mưa to, sau khi đến nơi tránh nạn, Nguyễn Miên Miên tìm được người nhà, một cước đá tên cặn bã đã lợi dụng xong. Trần Kính mặt xám mày tro đi tìm Tạ Vi nhận sai, nói thì ra Tạ Vi mới là người phụ nữ tốt, anh ta chỉ là quá đơn thuần, mới có thể bị Nguyễn Miên Miên che mắt, Tạ Vi vui vẻ không chịu được, lập tức hòa hảo. Cười chết, cậu bé ngây thơ sắp 30 tuổi."
Ha ha, hay lắm.
Giang Tĩnh Thủy giờ phút này tựa như một chị gái nhà bên thích tán gẫu việc nhà bình thường, thiếu chút nữa cầm trong tay một nắm hạt dưa: "Còn nữa, chỗ ngủ của Trần Kính và Tạ Vi gần với hai anh em Ôn gia, cô ta vẫn luôn âm thầm đề phòng Tiểu Tự, sợ Ôn Tiểu Tự để ý đến cậu bé ngây thơ này."
Tống Đại: "Oa."
"Nhưng chị Giang quan tâm chuyện của cô ta như vậy à?" Tống Đại hỏi.
Tống Đại: "..." Đừng nhắc tới cô ta, vừa nghe đến cái tên này, não đã đau.
Cô buông tay, dị năng hệ phong hội tụ trong lòng bàn tay tản đi.
Bọn họ vừa mới đi tới phòng khách, một cục than đen biết đi lập tức nhào tới, Tống Đại đang muốn một cước đá bay, tập trung nhìn lại, là Sở Chính Quân.
Còn là Sở Chính Quân bị thiêu chín ba phần, vậy không có việc gì.
Giang Tĩnh Thủy dùng băng gạc thắt một cái nơ bướm tỉnh xảo trên cánh tay Dương Hiên, vỗ võ đất trên người, nói: "Băng bó xong rồi, chúng ta đi thôi."
Sau lưng ông ta bị bỏng nghiêm trọng, quần áo bị đốt rách nát, sau lưng, cánh tay lại càng thê thảm không nỡ nhìn, không ngừng ho khan, Tống Đại còn mơ hồ ngửi được mùi thịt nướng.
Dương Hiên lặng lẽ đi tới bên cạnh Tống Đại nói: "Vết bỏng của ông ta rất nghiêm trọng, phổi còn hít vào một lượng lớn khói đặc, trừ phi lập tức đưa đi ICU, nếu không không được cứu."
Tống Đại: Được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT