Một ngày trôi qua, mấy người bọn họ lại cứu được hơn 30 người sống sót, trên đường trở về lúc bốn giờ tối, mồ hôi chảy dọc theo trên mặt Cố Dực, quần áo cũng có thể vắt ra nước.

Anh ta nhìn trên mặt Tống Đại và Sở Cảnh Hòa không đỏ cũng không ra mồ hôi ngạc nhiên nói: "Các người sao không ra mồ hôi? Tôi nóng muốn chết."

Tống Đại nói: "Tâm tĩnh tự nhiên lạnh."

Cố Dực ngồi phịch trên ca nô: "Không tĩnh được, không tĩnh được, tôi sắp nóng c.h.ế.t rồi."

Tống Đại nhìn Cố Dực tê liệt, còn cả đám người Dương Hiên Đại Sam người đầy mồ hôi cũng nóng như thế, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, gió mạnh thổi qua rừng xanh bên hồ trộn lẫn với hơi nước trong lành ẩm ướt thổi qua mặt mỗi người.

"A a aa gió tới thật đúng lúc, thật sự mát mẻ, quá sảng khoái!" Cố Dực ngẩng mặt, quần áo dính ướt mồ hôi bị gió mạnh thổi bay.

Mỗi người trên ca nô đều đón gió thoải mái nheo mắt lại, hưởng thụ gió mát khó có được giờ khắc này.

Mới vừa đi tới cửa tránh nạn, Tống Đại đã nhìn thấy Giang Tĩnh Thủy lôi kéo Tranh Tranh ở cửa lo lắng nhìn xung quanh, nhìn thấy Tống Đại thì lập tức đi lên phía trước: "Tống Đại hai người rốt cục đã trở lại, hôm nay sau khi mấy người đi rồi thì khu tránh nạn lại có một đám người vào ở, bọn họ hình như là thấy được tên của hai người ở trên sổ đăng ký, nên không nói đạo lý chiếm lều trại của cô? Còn nói là cha mẹ hai người, tôi muốn ngăn cũng không ngăn được.

Tôn Lan Tuệ cũng khóc tiếp lời, nước mắt từng giọt từng giọt rơi: "Đều nói mẹ kế không dễ làm, hôm nay dì xem như kiến thức được, Tiểu Cảnh à, dì tốt xấu gì cũng nuôi cháu nhiều năm như vậy, cháu cưới người vợ này, trái tim cháu cũng trở nên xấu đi, vậy mà tàn nhẫn như vậy, trơ mắt nhìn chúng ta c.h.ế.t đói."

Con ngươi Sở Cảnh Hòa trâm xuống, đi vào.

Sở Chính Quân thấy Sở Cảnh Hòa xuất hiện cũng lập tức đứng lên, chỉ vào mũi Sở Cảnh Hòa, hắng giọng mắng: "Con sói mắt trắng này, ông đây sinh mày nuôi mày, mày cưới vợ liền trở mặt không nhận người, mưa to bỏ lại cha ruột mày mặc kệ, làm cho ông đây thiếu chút nữa c.h.ế.t đói, bây giờ còn muốn đuổi tao đi?!"

"Nơi này là chỗ của tôi và Tiểu Đại, các người đi ngay lập tức." Sắc mặt Sở Cảnh Hòa rất khó coi.

Quả nhiên thấy một nhà Sở Chính Quân chiếm lấy lêu trại của các cô, con trai út của ông ta Sở Hướng Dương còn ăn mì măng cay của cô.

Nói xong, Sở Chính Quân biến sắc, làm bộ như một ông già đáng thương, vừa khóc vừa gào: "Mọi người mau đến xem! Chính là tên bất hiếu này, sói mắt trắng, mẹ nó c.h.ế.t sớm, tôi khổ sở nuôi nó lớn, hiện tại nó kiếm tiền thì chê tôi già khiến nó mất mặt!"

"Cái gì?" Tống Đại cực kì ngoài ý muốn.

Tôn Lan Tuệ quỳ cái này, trực tiếp khiến một anh trai lòng đầy căm phẫn đứng ra: "Tôi xem như kiến thức được, trên thế giới thế nào mà còn có loại người như các người chứ, hai người không có lương tâm sao?"

Tống Đại cũng mặc kệ những thứ này, đứng ở trước mặt Sở Chính Quân: "Đây là lều trại của tôi, lập tức cút cho tôi!"

Tôn Lan Tuệ râm một tiếng quỳ gối trước mặt Tống Đại, tư thái đáng thương: "Tiểu Đại, dì rốt cuộc có chỗ nào có lỗi với cháu, cháu phải đuổi tận g.i.ế.c tuyệt như vậy!"

Bọn họ vừa khóc vừa nháo hấp dẫn tất cả mọi người sân bóng rổ nhìn tới, nhao nhao chỉ trích cô và Sở Cảnh Hòa.

Tống Đại nhắm ngay mũi đao về phía bà ta: "Lêu của tôi muốn xử trí như thế nào thì xử trí như thế đó."

Cô trực tiếp câm lấy một con d.a.o trang trí, xông lên rạch nát lều trại.

"Mày làm gì vậy!" Tôn Lan Tuệ thét chói tai.

Tống Đại cười lạnh một tiếng, nháo nhiều như vậy chính là muốn chiếm lấy lều trại của cô đúng không.

Dù sao trong không gian của cô có đủ nhiều lều trại, cho dù cắt nát một cái cũng không đau lòng.

Tiếp theo cô lại lạnh lùng nhìn Sở Hướng Dương đợi ăn mì măng cay đang ngâm, giọng lạnh như băng: "Đưa mì ăn liền cho tôi."

"Không cho! Không cho!" Sở Hướng Dương liếc mắt nhìn cô, mở nắp mì ăn liên ra, phi phi phi nhổ mấy ngụm nước miếng vào bên trong, dương dương tự đắc cười: "Cô còn muốn không? Đấy đấy!"

Tay Tống Đại nắm cứng, một chân đá ngã mì ăn liền lên trên mặt cậu ta, đắc ý trên mặt Sở Hướng Dương còn chưa rút đi, đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "“A a a nóng quái"

Sở Chính Quân giận dữ: "Con mẹ nó mày dám động đến con tao!?"

"Sở Chính Quân, có phải là con của ông hay không còn chưa biết đâu." Giọng Sở Cảnh Hòa không lớn, lại khiến mỗi người ở đây đều nghe được vô cùng rõ ràng.

Tôn Lan Tuệ cao giọng nói: "Sở Cảnh Hòa mày ngậm m.á.u phun người."

Sở Cảnh Hòa lấy ba lô trong lều ra, lấy ra giám định cha con đã sớm chuẩn bị xong, ném vào mặt Sở Chính Quân: "Vốn định cho ông, kết quả gặp phải mưa to, hiện tại đưa cũng không muộn."

Sở Chính Quân không thể tin nhìn kết quả giám định phía trên: người kiểm tra số 1 Sở Chính Quân và người kiểm tra số 2 Sở Quang Huy không có tồn tại quan hệ cha con.

Ông ta là một phiền toái vứt không xong lại tạm thời không thể giết.

Sở Chính Quân đã cảm thấy mình phát sáng ánh xanh lục rực rỡ căn bản sẽ không nghe Tôn Lan Tuệ giải thích, quơ nắm đ.ấ.m muốn đánh: "Đồ kỹ nữ, mày lại để ông đây đội nón xanh nhiêu năm như vậy."

Tống Đại căn bản không nghĩ tới Sở Quang Huy lại không phải là con trai của Sở Chính Quân, nhưng không thể không nói, nhìn bộ dáng thở hổn hển của Sở Chính Quân rất hả giận.

Sở Cảnh Hòa nhìn một màn này, trong mắt tràn đầy trào phúng.

Tôn Lan Tuệ sợ c.h.ế.t khiếp, sợ mình bị đánh thảm như Mạnh Vũ, thét chói tai khóc trốn sau lưng Sở Quang Huy trưởng thành, mọi người trong sân bóng rổ thoáng cái bị chuyện đảo ngược này làm cho sợ ngây người, ăn dưa ăn siêu thỏa mãn.

Chỉ là bọn họ hiện tại không thể tiếp tục ở chỗ này, chờ Sở Chính Quân phản ứng lại, khẳng định sẽ dựa vào đứa con ruột Sở Cảnh Hòa này.

Tôn Lan Tuệ quỳ trên mặt đất tay chân run rẩy: "Ông xã, nó hãm hại em, Quang Huy làm sao có thể không phải con của anh chứ, em theo anh nhiều năm như vậy, anh tin em đi."

Ánh mắt Sở Cảnh Hòa sáng lên ánh sao thâm trầm: "Được."

Sở Cảnh Hòa cúi đầu: "Đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, chỉ có hai chúng ta." Tống Đại nắm tay anh. "Chúng ta đi thôi." Cô nói.

Chỉ là...

Mặc dù hiện tại bên trong khẳng định toàn là bùn, nhưng ít nhất nơi đó chỉ có hai người bọn họ, ai cũng sẽ không đến quấy rây bọn họ.

Trên đường cô suy nghĩ, tuy rằng một nhà Sở Chính Quân xuất hiện rất đáng hận, nhưng bọn họ vốn nên c.h.ế.t ở tận thế, hiện tại lại vẫn sống sờ sờ, nói rõ vận mệnh có thể bị thay đổi, Sở Cảnh Hòa cũng có thể thay đổi kết cục hẳn phải chết.

Thừa dịp bóng đêm còn chưa buông xuống, lực chú ý của mọi người đều ở trên người bọn Sở Chính Quân đang đánh nhau, Tống Đại dẫn theo Sở Cảnh Hòa rời khỏi nơi tránh nạn, chuẩn bị đi tới biệt thự khu Nam Ngạn đã rút nước đọng.

Tống Đại nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Cảnh Hòa, cả nhà Sở Chính Quân kiếp trước c.h.ế.t trong tân phòng Cẩm Tú Uyển, kiếp này rõ ràng giống như kiếp trước, chỉ thiếu biến số Sở Cảnh Hòa này lại sống sót, có phải nói rõ kiếp trước bọn họ c.h.ế.t là...

Cô ngửa đầu nhìn sườn mặt Sở Cảnh Hòa phản chiếu trong ánh tà dương đỏ như máu, trầm mặc ấm áp lại bao dung như trời chiều, cô kiễng mũi chân gắt gao ôm lấy cổ anh.

Sở Cảnh Hòa cúi người, ánh mắt nhu hòa thanh tịnh như nước: "Làm sao vậy?"

Tống Đại vùi mặt vào cổ anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh, hít sâu một hơi: "Rất thích anh, rất thích, rất thích anh, Sở Cảnh Hòa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play