Ước chừng buổi tối lúc mười hai cửa hàng, Tống Đại không ngủ được đang dùng đèn ngủ nhỏ đọc tiểu thuyết, đột nhiên nghe được tiếng tranh chấp cùng tiếng nữ sinh gào khóc, thanh âm rất lớn tới mức cách một tầng lầu cũng có thể nghe được.

Lòng Tống Đại nghi ngờ có trá cũng không gấp gáp mở cửa, mà là tiếp tục xuyên thấu qua mắt mèo xem xét tình huống.

Trong ánh sáng lờ mờ thỉnh thoảng có hai đèn pin lóe lên, chiếu sáng bóng dáng mấy người đàn ông trưởng thành, bọn họ hợp lực kéo một người đàn ông.

Người đàn ông bị kéo ra sức phản kháng, nhưng hai quyên khó địch lại bốn tay, nắm đ.ấ.m ùn ùn kéo đến rơi vào trên mặt anh ta, chỉ chốc lát sau đã đánh anh ta mất năng lực chống cự.

Ở phía sau bọn họ, một nữ sinh khóc lóc chạy tới, ôm lấy người đàn ông trên mặt đất, dùng thân hình nhỏ bé yếu ớt ngăn cản công kích bạo lực của những người này.

"Tiểu Tự, mặc kệ anh, đi mau." Người đàn ông ngã trên mặt đất bị đánh đến mặt đầy m.á.u tươi.

Nữ sinh tên Tiểu Tự khóc lóc lắc đầu, ôm chặt anh trai cô ấy.

"A, được, nếu hai anh em các người khó bỏ khó phân như vậy, thì cùng tôi đi thôi." Người đàn ông cầm đầu lộ ra nửa khuôn mặt hung ác dưới ánh đèn, ba đôi mắt âm hiểm đánh giá khuôn mặt thanh xuân của Ôn Tiểu Tự, lộ ra nụ cười ghê tởm.

Tống Đại lấy ra một thanh đao róc xương nhọn từ trong không gian, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa.

Vào ngày thứ bảy của cơn bão, các băng nhóm bạo lực được hình thành.

Tống Đại chỉ thức tỉnh dị năng không gian, trên bản chất vẫn là một người bình thường, cho nên mấy ngày nay cô mới lựa chọn cẩu thả không tiếp xúc với ai, giảm bớt cảm giác tồn tại.

Nhưng cô biết cho dù cô cẩu thả thế nào, cũng sẽ có ngày bị người theo dõi, hành vi trước đây của cô chỉ là tận lực làm cho ngày này đến chậm chút, cho dù chậm một ngày bọn họ cũng dễ chịu hơn một ngày.

Chỉ là nhìn tình huống hiện tại, cô không thể ngôi yên không để ý tới nữa.

Nếu như tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt, không khác gì cổ vũ bạo lực hoành hành, chờ những người tốt này bị băng nhóm bạo lực tiêu diệt xong, đoàn lửa ác này thiêu đến trên người cô, cũng sẽ không có người tới cứu cô.

Lúc này cứu bọn họ chẳng khác nào đang cứu chính mình trong tương lai.

Chỉ là Tống Đại có hơi do dự.

Anh trai của Tiểu Tự xem ra bị đánh trúng đầu, không có sức phản kháng.

Cô và Sở Cảnh Hòa mặc dù có vũ khí, nhưng đối phương lại là bốn năm người đàn ông cường tráng, lại không biết có câm theo vũ khí hay không.

Hai người bọn họ cứ như vậy mơ mơ hồ hồ xông ra ngoài, làm không tốt sẽ tặng đầu người.

Đột nhiên vang lên lên một tiếng rống.

"Các người đang làm gì vậy!" Cố Chí Cao mở cửa, ánh đèn pin chói mắt chiếu lên người năm người vạm vỡ kia.

Người đàn ông hung ác cầm đầu, chỉ vào Cố Chí Cao: "Con mẹ nó đừng xen vào việc của người khác"

Cố Chí Cao không hề lùi bước, nghiêm túc nói: "Các người đang phạm pháp."

Người đàn ông hung ác cười lạnh: "Bọn họ không phải người của tiểu khu chúng ta, là người hai ngày trước lén chèo thuyền tới đây, nếu ở chỗ chúng ta, nên lấy lương thực đổi lấy tiền thuê nhà."

"Nguy biện!" Cố Chí Cao nói.

"Anh Mãnh đừng nói nhảm với ông ta, kéo bọn họ đi là được, xem bọn họ có dám theo kịp không. Một người đàn ông phía sau nói với người đàn ông hung ác.

Nói xong người đàn ông kia liền đưa tay bắt Tiểu Tự, Tiểu Tự thét chói tai một tiếng, từ trong n.g.ự.c lấy ra một con d.a.o gọt hoa quả, sợ hãi lại hung ác quơ quơ.

"Mẹ nó, đồ điếm thúi, lại còn có đao." Người đàn ông tức giận mắng.

Lúc này Cố Chí Cao cũng cầm d.a.o đi ra, đi theo sau còn có Cố Dực câm gậy bóng chày.

Mấy người đàn ông vạm vỡ thấy tình huống có hơi không đúng, hung tợn quăng xuống một câu ngoan độc rồi bỏ đi.

Tống Đại thở phào nhẹ nhõm, thu hồi đao vào trong không gian, liếc nhau với Sở Cảnh Hòa, thấp giọng nói: "Xem ra không cần chúng ta ra sân."

Sau khi cha con Cố Chí Cao cứu hai anh em kia, mới biết được hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, anh trai tên là Ôn Cảng Sinh, em gái tên là Ôn Tiểu Tự.

Bọn họ vốn thuê ở trong khu dân cư kiểu cũ đối diện tiểu khu này, hai ngày trước bởi vì nghe được tin tức trực thăng đưa thức ăn vào, khu dân cư kiểu cũ lại sắp bị bao phủ toàn bộ, lúc này mới chèo thuyền tới, lúc ấy tất cả mọi người lại lên tâng cao nhất xếp hàng nên mới không phát hiện bọn họ.

Trong suốt thời gian đó, họ sống trong lối thoát hiểm trên tâng 29.

Cố Chí Cao nghe xong vô cùng cảm khái, nhìn Ôn Cảng Sinh mặt đầy m.á.u tươi, cầm nửa bình xịt cồn 35 độ từ trong phòng ra: "Anh trai cháu bị thương, trong nhà chú cũng không có thứ gì trị liệu, chỉ có thứ này cháu cầm đi dùng đi, khử trùng miễn cho bị nhiễm trùng.

Ôn Tiểu Tự rất cảm kích nhận lấy, dìu Ôn Cảng Sinh chậm rãi tỉnh táo trở lại căn lều nhỏ tạm thời mà bọn họ dựng ở tầng 29.

Toàn bộ quá trình Tống Đại đều tận mắt nhìn thấy hành động của Cố Chí Cao, trong lòng cảm thán ông ta là một người tốt chân chính, dược phẩm ở tận thế cũng trân quý như đồ ăn, ông ta thế mà không keo kiệt chút nào.

Cũng không biết kiếp trước Cố Chí Cao rốt cuộc gặp phải chuyện gì, chỉ để lại một mình Cố Dực sống.

Nhưng bất kể như thế nào, cô sẽ cố gắng tránh cho Cố Chí Cao một lần nữa phải chịu kết cục tương tự.

Ngày hôm sau, ban ngày lại bình an vô sự trôi qua.

Tống Đại từ trong không gian lấy ra mực cay hành lá đã làm xong của nhà hàng Trung Quốc, sườn mềm thơm ngon, rau hẹ thơm khô, gà rán ngâm tiêu và cơm trắng, đèn đêm nhỏ đặt ở một bên chiếu sáng đồ ăn, nếu bỏ qua tiếng sấm ầm vang ngoài cửa sổ, bầu không khí vẫn rất lãng mạn.

Cơm nước xong buổi tối hai người liền làm ổ ở trên sô pha, vừa ăn khoai tây chiên, que cay, bỏng ngô các loại đồ ăn vặt, vừa nhìn người ta đi mạo hiểm, học tập kỹ xảo sinh tôn dã ngoại.

"Hôm nay em canh nửa đêm trước, anh canh nửa đêm sau." Tống Đại nói.

"Vì sao?" Sở Cảnh Hòa hỏi.

Tống Đại liếc anh một cái: "Anh còn không biết xấu hổ hỏi, rõ ràng đã nói thời gian gác đêm mỗi người một nửa, anh gác đêm trước em gác đêm sau, kết quả em tỉnh lại, trời đã sáng, anh căn bản không gọi em."

Sở Cảnh Hòa cười khẽ: "Anh thấy em ngủ ngon, không muốn đánh thức em."

"Vậy cũng không thể luôn để anh thức đêm một mình, thân thể anh không chịu nổi." Tống Đại xoa xoa đầu anh, cố ý xoa loạn hỏng bét mái tóc ngắn mềm mại của anh, nhìn tơ m.á.u trong đôi mắt ôn nhuận trong suốt của anh đã bắt đầu đi ra nói.

Sở Cảnh Hòa cười giữ c.h.ặ.t t.a.y cô: "Hiện tại ban ngày cũng không có việc gì làm, có thể ngủ bù, buổi tối lúc gác đêm anh vừa rèn luyện vừa chú ý tình huống bên ngoài, thời gian rất nhanh sẽ trôi qua.”

"Vậy cũng không được, dù sao tối nay em sẽ trực đêm, anh đi nghỉ ngơi." Tống Đại nói.

Sở Cảnh Hòa không lay chuyển được cô, bất đắc dĩ nói: "Được, vậy anh không đóng cửa, có việc em cứ gọi anh."

"Biết rồi, mau đi ngủ đi." Tống Đại khoát tay về phía anh.

Mười phút sau, Sở Cảnh Hòa lại ôm chăn đi ra.

Tống Đại nhìn anh: "Anh làm gì vậy?

Tay Sở Cảnh Hòa ôm chăn siết chặt, mặt mày chớp chớp: "Anh có hơi lo lắng cho em... Anh vẫn nên ngủ phòng khách, hết giờ em gọi anh là được, như vậy cũng tiện."

Sở Cảnh Hòa có đôi khi cũng rất cố chấp.

Cũng may bởi vì hơn nửa đêm gần như không có động tĩnh gì, Sở Cảnh Hòa nằm ở bên cạnh cô thế mà thật sự ngủ thiếp đi, xem ra liên tục canh mấy buổi tối, anh thật sự mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play