"Mau nhìn, tôi lại câu được một con cá lớn!" Trên nóc tòa nhà chọc trời, Trì Lộ câm cần câu do chính mình chế tác, dùng dây câu Tống Đại đưa cho cô ấy, xách lên một con cá lớn sắp bằng cánh tay cô ấy, kiêu ngạo triển lãm về phía mọi người.
"666, Trì Lộ, con cá này đủ cho cô ăn ba đến năm ngày rồi." Có người hâm mộ nói.
Trì Lộ đắc ý hất cằm: "Đó là đương nhiên, nhưng đây chỉ là con cá lớn đầu tiên tôi câu được hôm nay, chờ xem, rất nhanh trên sân thượng đều là cá muối khô của tôi."
"Hôm nay tôi khai trương sớm hơn cô, tuy không lớn bằng cô, nhưng số lượng của tôi nhiêu hơn cô."
"Chỉ có hai con cá nhỏ bằng bàn tay của anh? Cầm đi nấu canh cũng không ai muốn, đắc ý cái gì chứ!" Trì Lộ vẻ mặt ghét bỏ.
"Oa, Trì Lộ đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận lát nữa bị đánh mặt." Người nói chuyện với Trì Lộ là một thanh niên tên là La Thiên Vũ, hai người từ sau khi đi tới tòa nhà chọc trời vẫn luôn cãi nhau, giống như oan gia.
Hai người cứ như vậy so đấu bắt đầu câu cá, cá biển không thông minh hơn cá sông, cho dù chỉ là rất ít mồi nhử, đều có thể nhanh chóng hấp dẫn một mảng lớn đàn cá đến cướp đoạt, gần như là một chiếc móc, là có thể câu được một cái, so với các video ngắn câu cá không khác nhiều lắm.
Cho nên trong khoảng thời gian này, trên sân thượng tất cả đều là cá khô câu lên không kịp ăn phơi nắng, mấy ngày nay thời tiết tốt, ánh mặt trời sung túc, mùi cá rất nhanh lan tràn đến tất cả phòng.
La Thiên Vũ hối hận không ngừng che miệng.
"Oa, cá hồi!" Trì Lộ bừng tỉnh kêu lên một tiếng.
"Cô làm gì vậy... La Thiên Vũ bị đau.
"Anh..." Trì Lộ hung hăng đá một cước vào bắp chân anh ta.
"Tôi đã câu được vài con, tới bây giờ cô còn chưa từng câu được cá hồi à?"
Trì Lộ nháy mắt với anh ta, kéo anh ta qua một bên, nhỏ giọng nói: "Anh quên đại lão à, cho tới bây giờ, một con cá cũng chưa từng câu lên được?”
Nhưng tất cả mọi người không ghét bỏ, thậm chí hận không thể càng tanh càng tốt, mùi tanh càng lớn nói rõ cá càng nhiều, đồ ăn càng sung túc, xác suất bọn họ sinh tôn được lại càng lớn.
"Đã nấu cơm xong chưa? Anh đi ăn trước đi, em chờ một chút đã." Tống Đại không chớp mắt nhìn chằm chăm cần câu, bộ dáng hôm nay không câu được cá cô sẽ không về nhà.
Bảy ngày, cô không quân ròng rã bảy ngày, canh giữ bên cần câu bất động, giống như người cô đơn. "Tiểu Đại, còn muốn câu cá sao? Trở về ăn cơm." Sở Cảnh Hòa đi lên gọi cô.
Tống Đại giật giật khóe miệng, có trời mới biết cô trúng lời nguyên câu không được cá gì, rõ ràng đều câu cá trong một tòa nhà, câu cũng là cá biển, những con cá này đều giống như có linh tính liều mạng đụng vào móc câu của người ta, nhưng sống c.h.ế.t không đến chỗ cô.
Sau đó anh lại cầm đến một chiếc ghế gấp và bàn gấp, nấu thịt bò thái lát cho cơm trưa, sườn bạc hà tiêu hương, đuôi phượng xào, canh trứng cải tím cùng với củ cải chua cay giòn khai vị, luân phiên bày ra.
Nhưng không quá vài phút, cô đột nhiên bị đội mũ che nắng.
"Thành phố W bây giờ toàn là biển, chú ý chống nắng, cẩn thận bị cháy nắng." Sở Cảnh Hòa thấp giọng chân thành.
Lời của cô vừa nói xong, bên tai liền truyên đến tiếng Sở Cảnh Hòa nhẹ giọng thở dài, sau đó là tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Trì Lộ và La Thiên Vũ nhìn một bàn cơm trưa sắc hương vị đầy đủ tràn đầy này, mãnh liệt hít một hơi mùi thơm, nhất thời cảm thấy cá hồi trong tay mình tẻ nhạt vô vị.
Tống Đại gắp một miếng sườn bạc hà, sườn bởi vì chiên qua một lần, trở nên vừa mềm vừa thơm, trong mùi thịt còn xen lẫn sự nhẹ nhàng khoan khoái đặc biệt của bạc hà.
"Ăn ngon." Tống Đại không nhịn được tán thưởng nói.
Sở Cảnh Hòa bên môi ý cười ấm áp: "Vậy ăn nhiều một chút."
Anh lại gắp một miếng sườn bạc hà vào bát cô, khớp ngón tay thon dài mà rõ ràng, xương ngón tay hơi trắng.
Tống Đại ăn một miếng cơm, nói: "Xin lỗi."
"Tại sao phải nói xin lỗi với anh?" Ánh mắt Sở Cảnh Hòa kinh ngạc.
"Em lúc trước khoe khoang, nói có thể câu một con cá ngừ vây xanh cho anh, hiện tại đừng nói cá ngừ, lật xe, cá gì cũng không câu được." Ánh mắt Tống Đại đầy u buồn, rất có một loại cảm giác chồng ra ngoài làm công, cuối năm tay không về nhà, đối mặt vợ hiền lành vô năng áy náy.
Nhất là khi nhìn thấy Sở Cảnh Hòa mỗi ngày đều thay đổi đa dạng làm đồ ăn ngon cho cô, loại cảm giác này càng mãnh liệt.
Bàn gấp rất thấp, ghế gấp cũng thấp, một đôi chân dài thon dài thẳng tắp của Sở Cảnh Hòa không có chỗ đặt, chỉ có thể để ở hai bên, mũi chân Tống Đại nhẹ nhàng đá anh một cái, Sở Cảnh Hòa hợp chân dài lại, kẹp lấy chân của cô kéo về bên người mình, ánh mắt như một mảnh dịu dàng.
Tống Đại: Ông xã thật hiền lành, thật biết an ủi người khác.
"Còn tưởng rằng em đã yêu người khác, nếu không thật sự không rõ em có chuyện gì đáng giá xin lỗi anh." Sở Cảnh Hòa sờ sờ gương mặt của cô, gió biển nhẹ nhàng, ánh mắt của anh mềm mại ôn hòa.
"Tại sao?”
"Nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi em xin lỗi anh, anh còn sợ hết hồn." Sở Cảnh Hòa nói.
"Làm sao có thể!" Tống Đại vừa ngoài ý muốn vừa buồn cười, theo bản năng đá anh một cái.
"Hóa ra là bởi vì cái này. Thật ra anh vốn không thích ăn cá, câu hay không câu được không sao cả, hơn nữa chúng ta không phải trữ rất nhiêu cá tôm sao? Cũng đủ cho chúng ta ăn." Trong đôi mắt sáng ôn nhuận của Sở Cảnh Hòa hàm chứa ý cười nhợt nhạt, gió biển ẩm ướt thổi tới, thổi đến sợi tóc của anh tán loạn, vạt áo sơ mi trắng đơn bạc giương lên, lộ ra cơ bắp eo bụng.
Cô nâng cần câu lên, phát hiện có hơi quá nặng, vì thế hai tay cô chống mép sân thượng nhìn xuống.
Đúng lúc này, cần câu bất động, đột nhiên động một chút. Tống Đại lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Cá mắc câu rồi!"
Biển xanh phản chiếu bầu trời xanh thẳm, gió biển vào giờ khắc này đều trở nên yên tĩnh.
Anh cầm lấy lưới đánh cá đặt ở một bên, vớt sứa trong nước lên, đặt trên mặt đất.
Tống Đại nhún vai, uể oải nói: "Là gặp phải đàn sứa, không phải cá, căn bản không thể ăn."
Sở Cảnh Hòa nhẹ giọng nói: "Ai nói sứa không thể ăn?"
"Là cá sao?" Sở Cảnh Hòa đứng dậy đi tới bên cạnh cô hỏi.
"Cẩn thận, xúc tu sứa sẽ đốt anh bị thương." Tống Đại kéo cổ tay anh.
Sở Cảnh Hòa không chút do dự: "Vậy em chờ anh một chút, anh làm ngay cho em."
"Ừ, anh lúc trước làm học đồ có tiếp xúc tới." Sở Cảnh Hòa nói: "Phương pháp xử lý rất đơn giản, em muốn ăn bây giờ không?"
"Thật sao?”
Anh ngồi xổm xuống, nhìn sứa trên mặt đất, lấy ra găng tay cao su dày, xách nó lên nói: "Đây là Miên Trập, một loại sứa biển, có thể dùng để làm trộn xà lách."
Tống Đại gật gật đầu.
"Sẽ không." Sở Cảnh Hòa võ vỗ tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp: "Đây chính là em câu được, hôm nay em không còn không quân.”
Động tác của anh vừa dứt khoát vừa lưu loát, sau khi rửa sạch sứa, gỡ xuống phần không thể ăn, cắt đầu sứa thành lát mỏng, đun vài giây sau đổ tỏi băm gừng băm vào gia vị, toàn bộ quá trình không đến năm phút, một món salad tươi đã làm xong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT