So với anh ta, ánh mắt Sở Cảnh Hòa dịu dàng, giống như một tia nắng ấm áp trong trời đông giá rét, thư giãn trâm tĩnh, khiến người ta hãm sâu.

Ba phút sau, máy kiểm tra nhỏ một tiếng vang, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía đèn hiển thị, nhưng mà lại không có nhìn thấy đèn hiển thị sáng lên, ngược lại ngửi được một mùi khét.

Ngu Ngọc Trạch bịt mũi: "Thứ gì đốt?"

Mắt Hoắc Bình hơi hơi mở to, nhìn về phía máy đo lường hô: "Máy bốc khói!"

Tiến sĩ Ngô lập tức từ trước máy tính chạy tới, quả nhiên nhìn thấy trong khe hở của máy đo không ngừng có khói trắng rỉ ra.

"Mau mở máy ra kiểm tra xem, chắc chắn là hỏng ở đâu rồi!", tiến sĩ Ngô hô to với nhân viên nghiên cứu bên cạnh.

"Không thể nào, máy kiểm tra do tiến sĩ tự mình thiết kế còn có thể xảy ra trục trặc?"

"Đúng vậy, lúc trước rõ ràng kiểm tra nhiều lần như vậy cũng không xuất hiện vấn đề gì, hôm nay tôi còn kiểm tra, không có vấn đề gì cả."

Trong ánh mắt mang theo kính lão của tiến sĩ Ngô cũng tràn ngập dấu chấm hỏi, bỗng nhiên, ông ngẩng đầu nhìn về phía Tống Đại.

Những nghiên cứu viên khác mặc áo blouse trắng nhao nhao vây quanh, tuy rằng ngoài miệng buồn bực, nhưng câm công cụ trong tay mở máy kiểm tra ra.

Áo blouse trắng bên cạnh nói: "Đây không phải là cháy, đây rõ ràng chính là... nổi"

"Trời ạ, Chip đây là... Cháy rôi?" Một vị nghiên cứu viên trẻ tuổi không dám tin.

Máy kiểm tra mở một ly, các nghiên cứu viên nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Tiến sĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Nhưng đang yên đang lành, sao lại đột nhiên xảy ra trục trặc?"

Tống Đại: "Không có việc gì." Dù sao dị năng ở trên người cô, kết quả kiểm tra đo lường cũng tương đương với cho cô một cái tổng kết năng lực, về phân tổng kết này có hay không, cô thật ra cũng không phải rất để ý.

"Chẳng lẽ... không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, làm sao có thể có người... nhất định là máy móc xuất hiện trục trặc, đúng, nhất định là vậy." tiến sĩ Ngô như là đang lầm bầm lâu bâu.

Tiến sĩ Ngô nói với các nghiên cứu viên, còn mình thì ngồi lại trước máy tính, nói: "Xin lỗi Tống tiểu thư, máy kiểm tra của chúng tôi tạm thời gặp trục trặc, có thể phải lùi lại kiểm tra dị năng của cô."

Tống Đại: "..." Không liên quan đến tôi, tôi cái gì cũng không làm. Tiến sĩ Ngô đột nhiên mạnh mẽ từ trước máy tính đứng lên, tròng mắt thiếu chút nữa từ trước kính lão trừng ra, phát ra một tiếng kêu khiếp sợ: "Cô không phải dị năng giả song hệ."

Tống Đại gật đầu: "Cũng được."

"Chờ chút!"

"Nếu đã như vậy, vậy tôi dẫn các vị đến phòng của các vị trước, Trương Phù hiện tại hẳn là đã an bài xong." Cận Lạc Bạch đứng thẳng người, ánh mắt lạnh nhạt.

"Ai nói, Tống Đại chính là song hệ!" Cố Dực lập tức đứng ra bác bỏ.

Ánh mắt tiến sĩ Ngô vô cùng hưng phấn, giống như còn vui vẻ hơn cả việc chính ông ta trở thành dị năng giả: "Hệ hỏa, Tống tiểu thư, đây là dị năng hệ hỏa của cô!"

Tiến sĩ Ngô kéo cô đến trước máy tính, chỉ vào một đống con số đủ mọi màu sắc mà cô xem không hiểu nói: "Số liệu này đại diện cho dị năng không gian của cô, đây là dị năng hệ phong, còn có thứ này." Ngón tay ông ta chỉ vào một chuỗi số liệu màu đỏ.

"Không có khả năng." Tiến sĩ Ngô vô cùng chắc chắn nói: "Đây là báo cáo truyền về trước khi máy kiểm tra bị trục trặc, cô xem!"

"Cái gì?" Tống Đại vừa ngoài ý muốn vừa buồn cười: "Xem ra máy kiểm tra của tiến sĩ thật sự hỏng rồi."

Tống Đại ngẩng đầu nhìn ông ta: "Đây là đại biểu cho cái gì?"

"Không, cô không phải!" Tiến sĩ Ngô tháo kính lão xuống, bước chân không vững chạy về phía cô, kích động câm hai tay cô: "Cô là dị năng giả tam hệ."

"Hệ hỏa? Làm sao có thể..." Tống Đại vừa nói xong, bỗng nhiên nhớ tới ngày tận thế cực hàn, ngọn lửa từ trong thân thể cô phun ra, cô không cách nào khống chế.

Chẳng lẽ thật sự có liên quan đến ngọn lửa kia? Tống Đại nghi hoặc nhìn hai tay mình, tuy rằng máy móc kiểm tra ra dị năng tam hệ. Nhưng thân thể của cô ngoại trừ có thể cảm giác được không gian và hệ phong trong thân thể ra, thì không còn gì khác, về phần hệ hỏa lại càng không thể dò xét.

"Tống tiểu thư, máy móc của tôi tuyệt đối không thể phạm sai lầm." Tiến sĩ Ngô nói.

"Nhưng tôi không cảm giác được tôi có dị năng hệ hỏa." Tống Đại nói như thế.

Tiến sĩ Ngô cảm thấy kinh ngạc: "Mối liên hệ giữa dị năng và dị năng giả, giống như người bình thường và trái tim, làm sao có thể không cảm nhận được... Tống tiểu thư, cô có ngại tôi thử một lân nữa không?”

"Thử? Máy móc của ông không phải đã hỏng rồi sao?" Tống Đại nói.

"Thứ kia chủ yếu là dùng để kiểm tra dị năng đẳng cấp dụng cụ, tuy rằng tôi đến bây giờ còn không rõ ràng lắm nó vì sao đột nhiên hỏng mất, nhưng là trực giác nói cho tôi biết nhất định có liên quan với cô, tôi đã để các học sinh của tôi đi sửa chữa, rất nhanh có thể sửa xong. Nhưng về cô nói cô không cảm thụ được dị năng hệ hỏa, tôi muốn xác định lại chút." tiến sĩ Ngô nói, chẳng biết vì sao, Tống Đại luôn cảm giác trong giọng nói của ông ta lộ ra một cỗ hưng phấn khó nén.

Cô và Sở Cảnh Hòa liếc nhau, thấy lo lắng trong mắt anh.

Về kiểm tra y học Tống Đại cũng không nhăn nhó, thập phần phối hợp với tiến sĩ Ngô trực tiếp cởi quần áo, tùy ý tiến sĩ Ngô dán lên n.g.ự.c cô, cùng với phần dưới n.g.ự.c cô.

Vì thế Tống Đại gật gật đầu: "Được."

"Ngực cũng cần dán, Tống tiểu thư xin cô đừng để ý, thứ này không thể giảm bớt, kính xin cởi quần áo ra." tiến sĩ Ngô nói.

Tiến sĩ Ngô lấy một chiếc máy tương tự như điện tâm đồ, dán lên huyệt Thái Dương, cổ của cô ấy những miếng dán nối liền với đường dây.

Ngô tiến sĩ lập tức tìm đến mấy học sinh ưu tú nhất của ông ấy, làm kiểm tra đo lường cho Tống Đại, lần kiểm tra đo lường này cùng với kiểm tra đo lường dị năng đẳng cấp bất đồng.

Cận Lạc Bạch là người đầu tiên quay lưng lại, thon dài rộng rãi đưa lưng về phía cô, thắt lưng bị một chiếc đai lưng ràng buộc, dưới ánh sáng mỏng lộ ra thắt lưng hẹp có lực. Ngu Ngọc Trạch, Cố Dực, Hoắc Bình cũng xoay người đi theo.

Tống Đại biết, từ sau ngày tận thế cực hàn cô mất khống chế nhảy xuống tuyết, Sở Cảnh Hòa vẫn không yên lòng, nhưng bởi vì vẫn không tìm được nguyên nhân không thể không ấn xuống, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội biết rõ nguyên nhân, anh khẳng định không muốn để cho cô buông tha.

"Tống Đại thật sự có dị năng hệ hỏa?!" Cố Dực nghe được giọng nói của tiến sĩ Ngô, cho rằng kiểm tra đã làm xong, kích động quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp xoay người, đầu đã bị Hoắc Bình bên cạnh mạnh mẽ vặn qua.

Sau khi dán xong những dụng cụ này, tiến sĩ Ngô và mấy sinh viên của ông bắt đầu thao tác trên máy tính, trong miệng thỉnh thoảng nói thâm thuật ngữ chuyên nghiệp mà cô nghe không hiểu, đột nhiên kính lão của tiến sĩ Ngô phản quang, vẻ mặt so với vừa rồi còn kích động hơn, trực tiếp bưng máy tính đến trước mặt cô.

"Không sai, không sai! Tống tiểu thư cô xem! Đây chính là hệ hỏa dị năng của cô!"

Sở Cảnh Hòa vẫn cụp mắt không nói gì, nhưng nắm đ.ấ.m buông xuống tiết lộ tâm tình khẩn trương của anh lúc này.

"Phi lễ chớ nhìn." Hoắc Bình nhìn chằm chằm mặt đất.

Bởi vì liên quan đến ánh sáng, bóng dáng tinh tế của Tống Đại lượn lờ chiếu lên Cường trước mặt anh ta, anh ta vẫn luôn cúi đầu, thủy chung không ngẩng đầu nhìn.

Cho dù là một bóng dáng, anh ta cũng sợ làm cho Tống Đại cảm thấy ánh mắt của anh ta khinh bạc cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play