“Thủy tú sơn thanh mi viễn trường, quy lai nhàn ỷ tiểu các song. Xuân phong bất giải Giang Nam vũ, tiếu khán vũ hạng tầm khách thường”
Khoảng cách Tô Bạch Y rời khỏi Hạnh Hoa thôn, đã qua 5 ngày, hiện giờ xe ngựa của bọn họ rốt cuộc cũng đã tiến vào Tiền Đường thành, tiến vào dãy núi được xưng là cây cối phồn thịnh nhất Giang Nam–– Thập Lý Lang Đang, Tô Bạch Y kéo ra màn che xe ngựa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không nhịn được mà đọc lên câu thơ lúc sư phụ say rượu thường xuyên đọc.
“Văn thính Giang Nam thị tửu hương, lộ thượng hành nhân dục đoạn tràng. Thùy tri Giang Nam vô tùy ý, tiếu khán xuân phong thập lí hương (Được nghe Giang Nam toàn là hương rượu, người đi đường muốn đứt ruột. Ai ngờ Giang Nam không có men say, cười nhìn mười dặm hương gió xuân).” Nam tử lùn tráng cầm dây cương đánh xe cũng cười tiếp lời.
“Ồ, ngươi cũng biết khổ thơ này à, Lý Quỳ” Tô Bạch Y trêu chọc. Trải qua 5 ngày ở chung, Tô Bạch Y đã quen thân với tên phu xe của Học Cung tên là Lý Quỳ này, Lý Quỳ tuy rằng vừa gặp thì lạnh nhạt nghiêm túc, nhưng ở chung lâu rồi lại phát hiện tâm địa hắn rất thiện lương, thân thiện, bên ngoài lạnh nhạt chỉ là bởi vì người này tính cách quá mức chất phác, rất khó mở lời nói chuyện với người khác.
Nhưng Tô Bạch Y lại rất biết mở lời nói chuyện với người khác, cho dù trước mặt là một tên đầu gỗ, hắn cũng có thể tán gẫu ba ngày ba đêm, nhưng dù vậy, Lý Quỳ vẫn cứ cảm thấy Tô Bạch Y nói sư phụ của hắn là Tạ Khán Hoa là đang khoác lác.
Lý Quỳ cầm lấy ấm nước bên hông uống miếng nước: “Làm phu xe, tuy rằng là làm việc nặng, không cần tới văn thải gì. Nhưng ta không giống vậy, ta làm phu xe ở Thập Lý Lang Đang - Học Cung. Nơi đó có 3000 nho sinh, năm vị quân tử, còn có Nho Thánh tiên sinh, không thể vứt mặt mũi bọn họ đi được. Tới rồi.”
Lý Quỳ ngừng xe ngựa lại, Tô Bạch Y xốc lên màn che đi ra, chỉ thấy cách đó không xa ở giữa núi rừng có một tòa thư viện lịch sự tao nhã đứng lặng ở đó, bên ngoài có mây mù quấn quanh, chim bay qua, có vẻ hư hư ảo ảo, rất là mờ mịt, Tô Bạch Y lau lau đôi mắt, mở mắt ra lại thấy cũng không có gì thay đổi.
Núi này cũng không cao, làm thế nào lại có mây mù quấn quanh? Hơn nữa học viện này, vì sao nhìn qua có vẻ rất gần, lại có vẻ rất xa?
“Ngươi nhìn ra rồi?” Lý Quỳ hỏi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play