“Sư phụ a!” Tô Bạch Y ra vẻ trấn định mà ngồi “Chờ” cùng sư phụ, vừa được một lát lại không nhịn được, kêu lên, “Ngươi nói xem năm đó ngươi trộm đi chí bảo của người ta, làm hại người ta đi tìm mười mấy năm, hôm nay bị bọn họ bắt được, còn không lột da của ngươi ra à...”

“Phong độ” Tạ tiên sinh cường điệu nói.

Tô Bạch Y chỉ có thể thu hồi vẻ mặt khổ tướng, bất đắc dĩ nói: “Quân tử bất cật nhãn tiền khuy” (quân tử không ăn thiệt thòi trước mắt)

“Đó là hảo hán” Tạ tiên sinh sửa lại.

“Sư phụ, bảo bối năm đó ngươi trộm về để ở đâu?” Tô Bạch Y rất tự nhiên mà thay đổi đề tài, “Nếu còn thì đem trả cho người ta, nói lời xin lỗi với người ta đi?”

“Bảo bối kia đã không còn ở chỗ ta, ta đã sớm cho ngươi rồi.” Tạ tiên sinh bỗng nhiên nở nụ cười giảo hoạt.

Tô Bạch Y sửng sốt: “Sao ta lại không biết?”

“Chính là môn võ công mà ngươi luyện.” Tạ tiên sinh sâu kín nói.

“Cái gì, đó là do ngươi trộm được?” Tô Bạch Y cả kinh.

Tạ tiên sinh gật đầu: “Hơn nữa ta đã đem nó đốt đi, cho nên người nhớ được môn võ công kia chỉ có ngươi. Ngươi chính là món bảo bối đó.”

Tô Bạch Y đỡ trán: “Sư phụ, ngươi đối với đệ tử thật đúng là quá tốt a. Thanh Y Lang chỉ luyện ba trang đã thành ra bộ dạng kia, ta luyện tới nửa quyển, về sau chẳng phải là còn thảm hơn sao? Đây là bảo bối gì, ta không cần thì không được à.....”

“Tạ Hưng đứa nhỏ này, quá mức sốt ruột.” Tạ tiên sinh đi ra ngoài phòng, “Yên tâm đi đồ đệ, chúng ta sẽ không sao cả. Lát nữa ta để bọn họ mang ta đi, điều kiện là thả ngươi đi. Sau khi trở lại Thượng Lâm Thiên Cung ta lại thương lượng với bọn họ, bọn họ không lấy được nửa quyển sách kia, cũng không dám giết ta. Chờ ngươi chừng nào học thành thì trở về cứu ta, thế nào?” 

Tô Bạch Y sửng sốt, hốc mắt bỗng nhiên có chút ươn ướt: “Sư phụ, ngươi đây là muốn hy sinh bản thân vì ta a......” 

“Ta đâu có...” Tạ tiên sinh nhíu mày.

“Ngươi nói như vậy nhất định là vì muốn ta yên tâm rời đi, nhưng sau khi ngươi trở lại Thượng Lâm Thiên Cung, nhất định sẽ bị bọn họ tra tấn, chịu đủ cực hình, cuối cùng bị tra tấn đến chết......”

“Ngươi có thể đừng......” Tạ tiên sinh bất đắc dĩ nói.

“Đúng rồi sư phụ, ngươi nói chờ ta học thành rồi trở về cứu ngươi, nhưng ta đi nơi nào học thì tốt? Ngươi có xắp xếp hay không?” Tô Bạch Y thu nước mắt, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói.

“Đi Học Cung” Tạ tiên sinh tức giận nói,

“Học Cung có Nho Thánh tọa trấn, Thượng Lâm Thiên Cung cũng không dám trêu chọc.”

“Học Cung?” Tô Bạch Y nhớ tới nữ tử cầm ô, liền rùng mình.

“Đồ đệ a. Từ hôm nay trở đi, ngươi! đệ tử của ta sẽ phải hành tẩu giang hồ, không thể vất mặt mũi của ta đi a. Ngươi bây giờ nhìn qua thì có vài phần phong thái của ta năm đó, nhưng về sau nên nhớ lấy một điều.” Tạ tiên sinh đi tới cửa, nhìn bốn chữ phía trên “Đại Hiểu thư thục”.

“Sư phụ xin nói.”

“Chớ nên nhiều lời”

Tạ tiên sinh đi vào trong viện, ngẩng đầu

nhìn cây hoa Hạnh nở rộ, bỗng nhiên cười nói: “Bạch Y, ngươi đoán xem bây giờ ta đang nghĩ tới câu thơ nào”

“Chuyến này nếu đi thì chính là cửu biệt, hẳn là “Hạnh hoa hàm lộ đoàn hương tuyết, lục dương mạch thượng đa ly biệt ” Tô Bạch Y đi theo sau, nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc trả lời.

Tạ tiên sinh lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy là câu gì?”

“Đương nhiên là ‘Xuân sắc mãn viên quan bất trụ, nhất chích hồng hạnh xuất tường lai’ (đầy vườn sắc xuân không xem được, một con hồng hạnh lại ra ngoài tường).”

"A?" Tạ tiên sinh nhắm hai mắt lại, ngửi mùi hương hoa Hạnh, say mê nói: “Ngươi sắp phải đi ra giang hồ, trên giang hồ toàn là xuân sắc, trong đám xuân sắc tất sẽ có một cành hồng hạnh. Đặc biệt là ngươi đi Học Cung, nơi đó chính là ở Tiền Đường thành a!”

“Tiền Đường thành thì thế nào?” Tô Bạch Y tò mò hỏi.

Tạ tiên sinh hít sâu một hơi: “Tiền Đường thành có những cô nương, rất đẹp.” 

Tô Bạch Y cười: “Tiên sinh có chuyện cũ, đúng rồi ban nãy ta có nói đến cô nương kia, hình như nàng...” 

“Đúng vậy, có chuyện cũ rất dài” Tạ tiên sinh nhẹ nhàng vung tay áo lên, đem bụi bặm và cánh hoa trên mặt đất quét đi, Tô Bạch Y im lặng, nhìn thứ vừa lộ ra trên mặt đất, nơi đó có chôn một vò rượu. 

“Vò rượu này là ta chôn từ khi mới tới nơi này, hôm nay tiễn ngươi, coi như là lễ vật chia tay.”  Tạ tiên sinh cúi người xuống, từ trong đất rút ra một vò rượu Hạnh Hoa, đặt ở bên mũi nhẹ nhàng ngửi, “Nói thật, những ngày này ở Hạnh Hoa thôn thật sự rất nhàm chán, may là có rượu Hạnh Hoa này, cũng may mắn là có ngươi, một tên đồ đệ ồn ào. Chỉ là hôm nay, nhất định phải đi”

“Đúng vậy, hôm nay ngươi cần phải đi.” Một giọng nói dày nặng bỗng nhiên vang lên ở cửa.

Tô Bạch Y đột nhiên xoay người, chỉ thấy một tăng nhân cường tráng đem Nguyệt Nha sạn trong tay nặng nề cắm trên mặt đất, trợn mắt nhìn về phía bọn họ.

“Xem ra, tin tức của chúng ta không sai?” Người đeo mặt nạ thon gầy đi tới bên cạnh tăng nhân, “Lâu rồi không gặp, Tạ......” Mới chỉ nói được một nửa, người đeo mặt nạ lại đột nhiên lui về sau, chỉ thấy một đóa Hạnh Hoa xẹt qua mặt nạ của hắn, để lại một vết nhạt nhạt.

Tô Bạch Y nhìn về phía Tạ tiên sinh, thấp giọng nói: “Sư phụ, hai người ta gặp vừa rồi chính là bọn họ.”

Tạ tiên sinh không nói gì, hắn một tay cầm theo vò rượu Hạnh Hoa, một tay vẫn về một đóa Hạnh Hoa, cúi đầu suy nghĩ gì đó.

“Tạ lâu chủ. Nếu chúng ta đã tới nơi này, ngươi nên biết, ngươi không thể nào trốn tiếp” Tăng nhân cường tráng lại đem Nguyệt Nha sạn trong tay nặng nề cắm một cái, chấn động đến nửa số hoa trên cây Hạnh Hoa rơi xuống.

“Vẫn cứ như vậy, lúc nói chuyện cứ thích gõ cái xẻng lớn kia. Ồn muốn chết.” Tạ tiên sinh đem vò rượu trong tay đặt trên mặt đất, xoay người, “Hình Luật Viện thủ tọa đại nhân, Giới Không đại sư. Còn có Thiên Cơ Viện phó tọa, Ôn Tích.” 

“Năm ấy Tạ lâu chủ rời đi, ta chẳng qua mới là một đệ tử bình thường của Thiên Cơ Viện, trở thành phó tọa cũng mới chỉ là việc của năm ngoái. Xem ra Tạ lâu chủ tuy rằng ẩn cư giang hồ, nhưng tin tức vẫn rất linh thông.” Ôn Tích duỗi tay vuốt đường hoa ngân nhạt nhạt trên mặt nạ, sâu kín nói.

“Bạch Y, ngươi còn nhớ ta từng kể cho ngươi chuyện xưa của Thượng Lâm Thiên Cung không?” Tạ tiên sinh cười. 

“Cái khác thì không thể nghĩ ra ngay, nhưng chỉ nhớ tiên sinh từng nói qua trong Thượng Lâm Thiên Cung có một vị lâu chủ, võ công của hắn độc nhất vô nhị, tướng mạo kinh thiên tuyệt địa, thân luôn khoác một bộ kim y, tay cầm một thanh ngọc kiếm, lúc hắn hành tẩu giang hồ đã làm cho hơn phân nửa nữ nhân trên giang hồ khuynh tâm, người người đều khóc la muốn gả cho hắn, mà hắn đi trong vạn bụi hoa, lại không có một cái lá nào dính thân, là nam tử mà từ xưa đến nay, tìm cả thiên hạ cũng khó thấy” Tô Bạch Y trả lời.

“Lâu gì?”

“Vụ Vũ Lâu” 

“Lâu chủ tên gì.”

“Tạ Khán Hoa.”

“Là ta”

Tạ Khán Hoa nhẹ nhàng vung tay lên, nơi chôn vò rượu Hạnh Hoa vừa rồi, bỗng nhiên bay ra một thanh trường kiếm, dừng ở trên tay hắn.

“Đã lâu”

Ngân quang vừa hiện.

Nguyệt Nha sạn trong tay Giới Không đột nhiên giơ lên, Ôn Tích một tay cầm lấy dù giấy trên lưng, mặt dù giấy màu lục đậm nháy mắt mở ra!

Nhưng rất nhanh, Nguyệt Nha sạn trong tay Giới Không lại lần nữa cắm trên mặt đất, dù của Ôn Tích lần thứ hai khép lại, cứ như không có việc gì xảy ra, trường kiếm của Tạ Khán Hoa đã vào vỏ, tay nhẹ nhàng nâng lên. Tô Bạch Y lập tức ngầm hiểu, một chân đem bình rượu trên mặt đất đá lên, lướt qua đỉnh đầu hai người Giới Không, Ôn Tích, đáp trong tay Tạ Khán Hoa.

Một khắc vò rượu vừa tới trong tay Tạ Khán Hoa, trong viện bỗng nhiên vang lên một tiếng như là vỏ trứng gà vỡ, chỉ thấy trương mặt nạ màu trắng của Ôn Tích đột nhiên xuất hiện một vết nứt thật dài, hắn vừa ngẩng đầu, mặt nạ nháy mắt dập nát, lộ ra dưới mặt nạ là một khuôn mặt tái nhợt.

Giới Không hít một hơi thật sâu, áp xuống luồng nội lực đang cuồn cuộn trong ngực, tay cầm Nguyệt Nha sạn lại không khống chế được, run rẩy kịch liệt, hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Vụ lý khán hoa.”(sương mù xem hoa)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play