Sở Anh Túng mắng Tôn Lạc Tri một trận té tát, khiến hắn nửa ngày chưa hoàn hồn lại được.

Sau đó, anh sập cửa bỏ đi, không cho Tôn Lạc Tri cơ hội phản bác, lao ra khỏi ký túc xá, cả người vẫn còn hừng hực khí thế.

Tức chết đi được! Nhất định phải cho tên giáo viên chủ nhiệm đó một bài học!

Vừa nghĩ, Sở Anh Túng vừa suýt chút nữa đâm sầm vào Thời Dạ ở góc đường.

7 giờ tối đúng, Thời Dạ trở về ký túc xá, kết quả vừa đẩy cửa ra, đã thấy Sở Anh Túng lao thẳng vào lòng mình.

Thời Dạ kịp thời dừng lại, suýt chút nữa thì chạm mũi với anh.

Sở Anh Túng ngẩng đầu lên nhìn: “Mẹ kiếp, bây giờ bọn trẻ con lớn nhanh thế sao, sao cậu còn cao hơn cả tôi vậy?”

Thời Dạ: “?”

Sở Anh Túng lùi lại một bước, nói: “Sao giờ cậu mới về, tôi mắng xong cả rồi, cậu có biết là thứ hạng của cậu bị người ta cướp mất rồi không?”

Thời Dạ im lặng một lúc, nói: “Tôi biết.”

Sở Anh Túng thấy cậu vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, anh thật sự sốt ruột, kéo Thời Dạ sang một bên.

Sở Anh Túng bắt đầu lải nhải: “Tên giáo viên chủ nhiệm họ Tôn của các cậu thật sự không phải người tốt, hạ điểm của cậu xuống, đổi cho tên họ Uông kia lên, chỉ vì muốn kiếm cho tên họ Uông đó ít tiền. Nói nghe có vẻ cao cả lắm, nhưng thực chất chẳng phải là muốn tự cảm động bản thân, biến một cuộc thi tốt đẹp thành ra nông nỗi này sao… Này! Cậu có nghe tôi nói không vậy? Sao cậu không tức giận gì hết vậy?”

Thời Dạ nhìn đôi môi anh không ngừng đóng mở, một lúc sau mới lên tiếng: “Cậu rất tức giận?”

Sở Anh Túng lại cảm thấy huyết áp tăng cao: “Tất nhiên là tức giận rồi! Chuyện như vậy, ai nhìn thấy mà chẳng tức giận, ai mà chẳng muốn mắng cho tên họ Tôn đó một trận chứ!”

Thời Dạ “ừm” một tiếng, nói: “Biết rồi.”

“…”

Sở Anh Túng nhìn Thời Dạ hồi lâu, cuối cùng càng tức giận hơn, còn kèm theo một chút thất vọng khó tả: “Vậy thôi à? Cậu định mặc kệ tên họ Tôn đó sao? Cậu, cậu quá nhu nhược rồi! Cậu không ra tay thì để tôi ra tay, tôi sẽ đi tìm giáo viên chủ nhiệm, nếu ông ta không giải quyết được, tôi sẽ đăng chuyện này lên diễn đàn, dù sao thì tên họ Tôn đó cũng không xứng đáng làm giáo viên chủ nhiệm!”

Thời Dạ nghe xong, lại thản nhiên “ừm” một tiếng, sau đó nói: “Không cần tìm giáo viên chủ nhiệm đâu.”

Sở Anh Túng ngẩn người: “Tại sao, cậu tìm rồi à?”

Thời Dạ suy nghĩ một chút, cảm thấy giải thích bằng lời nói quá phiền phức, bèn lấy điện thoại ra mở khóa, đưa cho Sở Anh Túng xem.

Sở Anh Túng lau tay, nhận lấy điện thoại, chỉ thấy giao diện hộp thư điện tử, trong mục “Đã gửi” có rất nhiều email, tiêu đề đều là: [Giáo viên chủ nhiệm Tôn Lạc Tri trường Đại học D tự ý sửa điểm].

Tiêu đề rất đơn giản, toát lên vẻ “không muốn nói thêm một chữ nào nữa”.

Sở Anh Túng ngẩng đầu nhìn Thời Dạ, sau đó cúi xuống tiếp tục lướt xem, chỉ thấy những email này được gửi đến:

Trang web chính thức của Khoa Công nghệ thông tin trường Đại học D, hòm thư tiếp nhận phản ánh của trường Đại học D, hòm thư bài viết của báo trường Đại học D, hòm thư tiếp nhận phản ánh của Phòng Công tác sinh viên trường Đại học D, Sở Giáo dục thành phố D, Phòng Giáo dục thành phố D, hòm thư trực tuyến của Sở Giáo dục thành phố D…

Cứ xem đến đâu, mắt Sở Anh Túng lại trợn to thêm một vòng.

Mẹ kiếp, sao cậu ta lại gửi email đến nhiều nơi như vậy?

Không phải chứ, thành phố D có nhiều nơi tiếp nhận phản ánh như vậy sao?!

Cùng với việc ngón tay Sở Anh Túng lướt xuống, hộp thư đến vẫn tiếp tục cập nhật email mới.

Email mới nhất được gửi đến: Hòm thư của Thị trưởng thành phố D.

Sở Anh Túng há hốc mồm kinh ngạc: “Mẹ kiếp, đến cả chỗ này cậu cũng gửi sao?”

Thời Dạ nói: “Chỗ này ghi là có thể tiếp nhận phản ánh.”

“Nhưng, nhưng mà bình thường, người ta không dùng đến hòm thư cấp cao như vậy đâu…” – Sở Anh Túng cũng không biết giải thích như thế nào, cuối cùng nhìn Thời Dạ bằng ánh mắt như nhìn “thánh”, nói. – “Tôi thật sự không ngờ đấy, nhìn cậu có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, vậy mà trong bụng lại đầy mưu mô, lá đơn tố cáo này thật là long trời lở đất, chắc chắn sẽ khiến tên họ Tôn đó thân bại danh liệt…”

Thời Dạ: “Sẽ chết sao?”

“Cậu giả vờ hay là thật sự không hiểu vậy.” – Sở Anh Túng đưa tay ôm mặt. – “Những nơi này, chỉ cần một nơi tiếp nhận xử lý thôi, thì ông ta cũng coi như là xã hội tử[1] rồi.”

Thời Dạ lại “ừm” một tiếng, lấy điện thoại về.

Sở Anh Túng cảm thấy như mới quen biết cậu ngày hôm nay, trừng mắt nhìn cậu  từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi: “Cậu lấy đâu ra nhiều địa chỉ email như vậy?” – Cảm giác tên nhóc này không giống người quan tâm đến những thứ này.

Quả nhiên, Thời Dạ bình tĩnh đáp: “Thu thập dữ liệu, sau đó tự động gửi.”

Tất cả những việc này đều do chương trình tự động thực hiện, cậu chỉ mất nửa tiếng đồng hồ để viết code.

Sau đó, Thời Dạ lại mượn được hai cuốn sách từ thư viện, rất tự nhiên tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình.

Thời Dạ nói: “Thời gian của tôi rất quý báu, không đáng để lãng phí cho một người nào đó.”

Sở Anh Túng há hốc mồm nhìn cậu, một lúc sau mới giơ ngón tay cái lên: “Được lắm, sư đệ, cậu đỉnh đấy.”

Thời Dạ bình tĩnh gật đầu, kẹp hai cuốn sách dưới cánh tay, tiếp tục đi lên ký túc xá.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu quay lưng bỏ đi, nhưng lại là lần đầu tiên Sở Anh Túng không cảm thấy tức giận.

Sở Anh Túng thậm chí còn nhìn theo bóng lưng cậu, mỉm cười, thầm nghĩ: Hừ, tính tình kỳ quái, không biết ai chiều mà ra nông nỗi này, nhưng mà… cũng thú vị đấy chứ.



Ngày 10 tháng 9, sinh viên đã dần quen với nhịp sống sau khai giảng, bắt đầu quen với việc mỗi ngày lên lớp, làm bài tập.

Hôm nay, giáo viên chủ nhiệm lớp 4 Tôn Lạc Tri đột nhiên bị gọi đi gấp, nghe nói là cấp trên có việc cần hỏi.

Các tân sinh viên chứng kiến cảnh tượng này, chỉ tùy tiện đoán già đoán non vài câu rồi mất hứng thú.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, đây thật sự là một quả bom.

Buổi tối, nhóm chat của lớp 4 bỗng nhiên trở nên sôi nổi.

[Hà Duệ: Các cậu xem trang web này chưa? Hình như thầy Tôn bị Bộ Giáo dục nêu tên phê bình].

[Nhan Giai Thụy: Cái quái gì vậy, tôi vừa thấy trên diễn đàn trường, chuyện gì thế này?].

[Hà Duệ: Hình như liên quan đến gian lận thi cử, hiện đang bị đình chỉ công tác để điều tra].

[Lý Hân Hân: Thật đó, chiều nay nghe nói bọn họ đã tịch thu máy tính của thầy Tôn để điều tra, hình như bị người ta tố cáo ẩn danh. Bị cấp trên nêu tên phê bình rồi, chắc chắn là bị kỷ luật…].

[Hà Duệ: Còn hơn cả kỷ luật, đó là Bộ Giáo dục đấy. Chắc là mất luôn tư cách giáo viên, còn bị ghi vào hồ sơ, có thể nói là sự nghiệp tiêu tan!].

[Nhan Giai Thụy: Đáng sợ vậy sao, rốt cuộc là chuyện gì?].

[Trang Tân: Thật đó, cả ngày nay không thấy thầy Tôn đâu, nick cũng offline, chắc là tiêu đời rồi…].



[Quản trị viên đã bật chế độ “Cấm tất cả thành viên chat”].

[Giáo viên chủ nhiệm Trương Hưng: Sự việc vẫn đang trong quá trình điều tra, trên mạng có rất nhiều tin đồn, các em đừng nghe theo, cũng đừng tham gia lan truyền tin đồn. Đơn tố cáo mà nhà trường nhận được là nói rằng trong cuộc thi lập trình “Cúp Kim Hà”, giáo viên chủ nhiệm Tôn Lạc Tri bị tình nghi lạm dụng chức quyền, tự ý sửa điểm cuối cùng của học sinh trong quá trình nhập liệu. Hiện tại, nhà trường đã kiểm tra lại điểm gốc, có thể sẽ điều chỉnh lại một số thứ hạng của cuộc thi – nhà trường sẽ không thu hồi giấy khen và tiền thưởng đã trao, nhưng sẽ bồi thường thêm cho những học sinh bị trượt oan. Cuối cùng, mong các em hãy nhìn nhận sự việc một cách lý trí, tin tưởng rằng nhà trường sẽ có cách xử lý công bằng].

Nhóm chat của lớp bị cấm chat suốt cả đêm.

Nhưng “trên có chính sách, dưới có đối sách”.

Các học sinh lén lút lập một nhóm chat khác, không cho giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên khác tham gia, tiếp tục bàn tán xôn xao.

Cùng lúc đó, diễn đàn của trường Đại học D cũng náo loạn không kém.

Cư dân mạng hóng hớt rất nhiệt tình, thậm chí còn tìm ra cả học vấn từ tiểu học đến đại học của Tôn Lạc Tri.

Hóa ra hắn vừa tốt nghiệp thạc sĩ, thi lấy chứng chỉ giáo viên xong liền tham gia một dự án do nhà nước phát động, tình nguyện làm giáo viên chủ nhiệm trong ba năm, sau đó có thể tham gia kỳ thi nội bộ, được tuyển dụng chính thức – thực chất, hắn chưa hề có kinh nghiệm giảng dạy.

Sau khi xem qua toàn bộ câu chuyện, mọi người đều đồng loạt chỉ trích: Không có đạo đức nghề nghiệp, đáng đời!

Chỉ sau một đêm, tin đồn lan truyền đến cả các trường khác, trên mạng xã hội cũng có người chia sẻ sự việc, hai tờ báo cũng đăng bài viết phê phán.

Sáng sớm hôm sau, lớp 4 đã thấy giáo viên chủ nhiệm Trương Hưng trong tiết học chuyên ngành, ông ta tổ chức một buổi sinh hoạt lớp ngắn gọn.

Trong buổi sinh hoạt lớp, giáo viên chủ nhiệm không hề nhắc đến nhân vật chính đang thân bại danh liệt Tôn Lạc Tri, mà chỉ nói:

“Kết quả của cuộc thi lập trình “Cúp Kim Hà” đã được kiểm tra lại, rất tiếc là do hệ thống của trường gần đây đang được bảo trì, nên việc nhập liệu điểm đều do giáo viên thực hiện thủ công, khó tránh khỏi sai sót. Lần này có một bạn học đạt giải Nhất, quả thật là “hạt ngọc ẩn giấu”…”.

“Em Thời Dạ, em lên đây một lát.”

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Thời Dạ đang ngồi ở hàng cuối cùng.

Và không nằm ngoài dự đoán, Thời Dạ vẫn cúi đầu im lặng, như thể không nghe thấy gì.

Cảnh tượng này mọi người đã quá quen thuộc, giáo viên chủ nhiệm chỉ biết cười trừ, tự mình nuốt lại lời nói, nói: “Thôi được rồi, em Thời Dạ ngồi xuống đi.”

Ông ta tự mình cầm giấy khen đi xuống hàng cuối cùng, nói: “Rất xin lỗi, vì sai sót trong công tác của nhà trường, đã không trao cho em Thời Dạ vinh dự và phần thưởng mà em xứng đáng được nhận. Nhà trường quyết định ngoài việc bổ sung giấy khen, còn có phần thưởng dành cho giải Nhất, và thêm hai nghìn tệ tiền bồi thường. Thành tích của em Thời Dạ trong cuộc thi rất xuất sắc, khả năng lập trình nhanh nhạy và xuất sắc, là học sinh giỏi hiếm có, hy vọng em tiếp tục cố gắng, dẫn dắt các bạn khác cùng học tập tiến bộ, đừng để tâm trạng bị ảnh hưởng.”

Ông ta nói xong.

Thời Dạ hơi ngẩng đầu lên, liếc nhìn giấy khen, nói:

“Vâng.”

Trong nhóm chat của lớp.

[Hà Duệ: Vâng!!!!!!!].

[Hà Duệ: Thầy chủ nhiệm nói một tràng dài khen ngợi cậu ấy, vậy mà anh Dạ chỉ đáp lại một tiếng “Vâng”?!!!!!!!!!!].

[Nhan Giai Thụy: Dạ ca của tôi vẫn là Dạ ca 233333].

[Bước Tiểu Thạch: 6666666, Dạ ca không lộ liễu, thật sự là đại thần].

[Hà Duệ: Mẹ kiếp, Dạ ca không chỉ đẹp trai, giỏi giang, mà còn có gia thế khủng nữa. Huấn luyện quân sự không thèm tham gia, cuộc thi lập trình “Cúp Kim Hà” cũng có thể khiến người ta náo loạn như vậy].

[Lý Hân Hân: Ôi chao, tôi thật sự không để ý].

[Nhan Giai Thụy: Đừng hỏi, dù sao thì Dạ ca cũng là đỉnh nhất!].
[1] Xã hội tử: Một thuật ngữ mạng xã hội Hoa Quốc, dùng để chỉ việc một người bị cộng đồng mạng chỉ trích và tẩy chay dữ dội, dẫn đến uy tín và danh dự bị hủy hoại nghiêm trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play