"Xin hỏi..."

Tề An Cư vừa há miệng, thiếu niên đầu đinh liền tươi cười sáng lạn, cầm tay anh mà nói: "Anh hẳn là Tề tiên sinh? Chào anh, vinh dự quá, tôi tên là Đường Viễn, có thể gọi là Tiểu Đường cũng được. Tống ca bảo tôi đến đón anh."

Tề An Cư không quen bị người xa lạ nhiệt tình như thế, chỉ đáp đơn giản: "Xin chào", mặc kệ phép lịch sự, liền dùng sức rút tay mình về.

Tiểu Đường giật mình, nhưng thấy anh không có vẻ gì phủ nhận, liền thở phào như trút được gánh nặng: "Xin đi theo tôi, Tống ca đang chờ."

Tề An Cư gật đầu, theo Tiểu Đường đi qua hành lang gấp khúc, vòng qua một hồ nước nhân tạo, phía trước là một căn nhà gỗ giữa khoảng không trống trải. Ở đó có một người đàn ông cao ráo, nhìn từ xa thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Nhưng khi Tề An Cư nhìn thấy rõ mặt người nọ, bước chân liền không tự chủ được mà ngập ngừng. Trái ngược với vẻ ưu nhã, bình thản của anh, biểu cảm người nọ cổ quái, cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng, dễ liên tương đến ngọn hải đăng, còn đôi mắt thì sáng lấp lánh.

Tim Tề An Cư đột nhiên đập mạnh.

Tống Lăng Ức vốn đã bồi hồi nhìn quanh thật lâu, vừa thấy bóng người ngày đêm nhớ nhung, liền theo bản năng lộ ra nụ cười.

Ở trong showbiz, cậu đã sớm luyện tập được cách cười trước người đối diện, khóe miệng khẽ nhếch lên từ từ, thể hiện sự tương tác, đồng thời mang đậm ý xuân phong. Cậu từng dựa vào nụ cười này mà tàn sát vô số trái tim thiếu nữ, thậm chí một số phóng viên cũng không ít lần bị cậu làm cho ngây ngẩn.

Hãy xem đây, Tề An Cư, anh có hay không cảm nhận được mị lực của em? Em đã không còn là thằng nhóc xấu xí, tầm thường trước đây!

Tống Lăng Ức tràn ngập tự tin, nụ cười thêm tươi rói.

Tề An Cư vẫn đứng yên, qua vài giây mới bắt đầu cất bước.

Tống Lăng Ức nhìn Tề An Cư đắm đuối, cười đến căng cứng cả mặt, đến khi Tiểu Đường cất lời nhắc nhở, cậu mới bắt đầu tém tém lại, nhiệt tình nói: "An Cư, mau vào!"

Tề An Cư bị kéo đi, bị gọi thân thiết thế cũng không tính là gì, nhưng mà chẳng hiểu sao vì phát ra từ miệng Tống Lăng Ức, anh liền lập tức nổi da gà. Anh chịu không nổi sự tự nhiên quá đà của Tống Lăng Ức, chỉ khẽ gật đầu, nhấc chân bước vào.

"Nơi này đồ ăn phải đặt trước, em tùy tiện gọi vài cái, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không?" Tống Lăng ức nói, khi anh kéo ghế ngồi xuống.

"Không sao, tôi cũng không định ăn nhiều." Tề An Cư thản nhiên nói.

Tống Lăng Ức "nga" một tiếng, có điểm thất vọng.

Nhà hàng "Nhã Nhàn" mỗi ngày chỉ làm một bàn đồ ăn, mà các món lại cực kỳ xa xỉ, một bữa tiêu tốn phải đến nửa năm tiếng lương của người bình thường, giai cấp bình dân căn bản không chi trả nổi, vì thế khách đến toàn là giới thượng lưu. Dù cho như vậy, các bàn đặt trước cho cả năm nay đều đầy.

Tổng Lăng ức ỷ vào ông chủ là fan của mình, nên mới dám đặt ngang như vậy. Ban đầu cậu hi vọng được thấy nét mặt vui vẻ của Tề An Cư, đồng thời cũng là một dịp thưởng thức cao lương mỹ vị, nhưng trông bộ dạng thờ ơ hiện tại của Tề An Cư, nhất thời không biết làm gì, bối rối đáp: "Đúng, đúng, hôm nay đâu phải đến để ăn cơm, bạn học chúng ta đã lâu không gặp, quan trọng là hàn huyên tâm sự."

Tiểu Đường đưa Tề An Cư đến rồi im lặng lui ra ngoài, để hai người ngồi đối diện nhau. Bên ngoài có hồ nước, cơn gió thổi nhẹ, truyền đến tiếng ếch, côn trùng vang vọng, đâu đấy còn có mùi hoa dịu nhẹ thấm vào ruột gan. Khung cảnh này, nếu có bằng hữu hội tụ, đương nhiên là tuyệt vời, nhưng Tề An Cư đối với Tống Lăng Ức là hoàn toàn không quen thuộc, không có ấn tượng đặc biệt, còn không biết đối phương lại đang yêu anh quá sâu đậm, lúc này biết cúi mặt xấu hổ.

Tề An Cư không biết ứng xử thế nào trong hoàn cảnh này, kỳ thực anh có hơi hối hận, không nên nhất thời mềm lòng mà đồng ý.

Tống Lăng Ức không che giấu ánh mắt đang dán trên người Tề An Cư, từ tóc đến bàn tay cầm đũa của anh đều không bó sót, trong lòng không ngừng cảm thán, nhiều năm không gặp, vẫn là đẹp trai phi phàm! Đối thủ showbiz của cậu, được tung hô nhan sắc hơn người, nhưng vẫn kém cái ngón tay của Tề An Cư. Kẻ đó tính ra chỉ là được ông trời ưu ái bản mặt một chút, căn bản không xứng xách giày cho Tề An Cư.

Tề An Cư thấy không tự nhiên, cảm giác được ánh mắt cháy bỏng của Tổng Lăng Ức, không nhịn được mà nháy mắt liên tục.

Tống Lăng Ức bị ánh mắt lãnh đạm kia liếc nhìn, trái tim lập tức rụng rời, đầu óc ngây ngẩn. Cậu với tay đến cốc rượu gạo nếp, uống một ngụm lớn, hương vị ngọt cay đi qua cổ họng, tâm tư một khôi phục được một ít vững vàng.

"Thật sự là đã nhiều năm không gặp." Cậu nói.

"Ừ."

"Cấp ba nghe nói anh chuyển trường ra nước ngoài, trở về từ bao giờ thế?"

"Quên rồi."

"Hai năm trước có họp lớp, anh có đi không?"

"Tôi không biết."

Nhạt nhẽo.

Mày không tìm được đề tài nào đó thú vị hơn sao? Đối với phóng viên thì ba hoa lắm mà? Tống Lăng Ức âm thầm khinh bỉ chính mình, nói tiếp: "Mấy năm qua anh làm gì thế?"

"Kiếm miếng ăn."

"Ách, anh muốn biết em đang làm gì không?"

"Cậu không phải làm diễn viên sao?"

"... Ha ha, đúng, em là diễn viên."

Tống Lăng ức vốn tưởng người bình thường đều cảm giác giới giải trí là một cái gì đó rất gì và này nọ. Tề An Cư có khả năng sẽ hỏi cậu một ít lịch trình quay phim, hỏi thăm mấy sự tình sau cánh gà, ví dụ nữ ngôi sao nọ có phẫu thuật thẩm mỹ không, anh A với chị B có phải đang chim chuột luyến ái như báo chí đưa tin không?

Thế nhưng hiển nhiên, Tề An Cư không phải người bình thường.

Vì thế

Nhạt nhẽo.

Tống Lăng Ức cuống trong lòng, vội vã chuyển đề tài: "Vậy anh có học đại học ở thành phố S không?

Tề An Cư dừng một chút: "Không phải."

"A, vậy anh học đại học nào? Thành tích anh tốt như vậy, khẳng định sẽ học được trường tốt. Đúng rồi, anh học chuyên ngành gì?

Bị hỏi dồn dập, nội tâm Tề An Cư nổi lên mâu thuẫn, giơ chén rượu lên uống một ngụm, không đáp lại.

Vì thế.

Nhạt nhẽo.

"... Em thi đậu học viện điện ảnh XX, tốt nghiệp xong thì lập nghiệp vài năm ở thành phố B, sau đó mới mua một căn hộ, rồi chuyển về thành phố S, một thời gian thì quyết định chuyển hẳn về đây." Tống Lăng Ức kiên trì nói "Xa xứ lâu vậy, cảm giác vẫn là thành phố S tuyệt nhất, khí hậu ôn hòa, món ăn cũng hợp khẩu vị."

Tề An Cư trầm mặc một lúc, cảm giác chính mình nên nói gì đó, liền đáp: "Ừ, rất tốt."

"..."

Tổng Lăng Ức trong lòng như lửa đốt, vò đầu bứt tai, đau khổ suy tư đề tài tiếp theo nên nói. Cũng kỳ quái, ngày thường cậu luôn nổi tiếng với ngôn từ sắc bén, gặp loại người nào cũng có thể ăn nói trơn tru, phong thái tự nhiên, một chút cũng không sợ đối phương móc họng, nhưng lúc này, đối diện Tề An Cư, dường như có gì đó kẹt lại trong đầu.

Bỗng nhiên trong đầu lóe lên tia sáng, cậu thốt lên: "Anh bây giờ còn vẽ không? Anh trước đây rất thích hội họa!"

Tề An Cư kinh ngạc, trước kia bạn học có biết anh vẽ tranh, nhưng không ngờ rằng người này cũng biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play