Tống Lăng Ức có một cảnh xuống nước cứu người vào buổi chiều nay. Nhưng đến chiều, trời bỗng nhiên đổ mưa phùn, vốn tưởng sẽ tạnh sớm, không ngờ trời lại mưa liên tục cả ngày, đã thế còn có xu hướng to dần và lớn hơn.
Kế hoạch ban đầu bị ảnh hưởng và đành chuyển sang cảnh quay trong nhà. Tống Lăng Ức không phải quay gì cả ngày nên tâm trạng tương đối thoải mái. Bình thường, anh sẽ trốn trong phòng nghỉ ngơi hoặc trở về khách sạn. Hôm nay không biết vì sao lại dạo quanh cả phim trường, còn giúp người ta chuyển đạo cụ, giúp cho tổ đạo cụ vô cùng có cảm tình với cậu. Sau khi loanh quanh cả ngày, đạo diễn quyết định sửa lại cảnh quay buổi chiều vào buổi tối. Vì vậy, Tống Lăng Ức lại có việc phải làm.
Ba chiếc camera được lắp đặt và đèn được bật lên, khiến điểm quay bừng sáng như ban ngày.
Tống Lăng Ức mặc bộ quần áo mỏng tanh, trang điểm nhợt nhạt, lộ vẻ gầy gò, ốm yếu thê thảm. Nữ diễn viên đóng vai nữ chính mặc một bộ váy sáng màu, đứng cách cậu một khoảng không xa. Vai diễn lần này của cậu là một bệnh nhân ung thư máu đã yêu nữ chính nhiều năm, lần này hội ngộ cùng nữ chính, còn đúng lúc cô đang thất tình tự tử, cậu liền liều mình lao xuống nước cứu cô.
Mặc dù Tống Lăng Ức đã học bơi, mà cái hồ nước nữ chính nhảy xuống thực ra chỉ là một cái ao nhỏ. Nhưng sự thực là, cậu rất... sợ nước.
Hồi nhỏ cậu có học bơi, nhưng do mẹ gấp muốn cậu biết bơi, liền mạnh mẽ ném cậu xuống cái hồ bơi sâu 2 mét, mặc cho cậu vùng vẫy trong đó. Cứ lần nào cậu bò được lên bờ, mẹ lại phũ phàng đạp xuống. Trải nghiệm này đã là một ám ảnh sâu sắc trong lòng cậu, sau đó cậu không bao giờ dám đi bơi với mẹ nước. Đã thế bây giờ là buổi đêm, mặt nước đen kịt, không biết sâu bao nhiêu, Tống Lăng Ức dù giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng thần kinh lúc này đang căng thẳng cực độ.
Đạo diễn hô "action", nữ chính tuyệt vọng đứng bên hồ, chiếc váy lộng lẫy với mái tóc đen nhánh bị gió thổi tung tạo hiệu ứng bi thương, cô lặng lẽ rơi lệ, nhắm mắt lại, nhảy xuống.
Sau đó, đến lượt Tống Lăng Ức diễn, lẽ ra cậu cũng phải hét lên rồi lao xuống cứu người không chút do dự. Cậu đã hét, nhưng không nhảy, chỉ phanh gấp khi đã đi đến mép hồ.
"Cắt! Có chuyện gì vậy?" Đạo diễn Trần Vân Đồng hỏi.
"Không có gì, tôi sẽ diễn lại."
Tống Lăng Ức thở ra một hơi chậm rãi đi về phía sau, lúc này Tiểu Đường chạy tới, đưa điện thoại cho cậu, nháy mắt một cái.
"?"
Tống Lăng Ức mở màn hình bảo vệ điện thoại và một tin nhắn WeChat hiện lên.
Tề An Cư: Quay phim đi.
Cậu gần như nhảy dựng lên, kêu "Awww" một tiếng, đọc đi đọc lại nhiều lần như muốn xác định rằng Tề An Cư đã thực sự gửi cho cậu.
Tiểu Đường cười khúc khích, với khuôn mặt trẻ con đáng yêu: "Anh Lăng Ức, anh nhìn xem, anh An Cư quan tâm anh như vậy, dù cách xa vạn dặm, vẫn không quên gửi tin nhắn WeChat động viên anh."
Tống Lăng Ức gật đầu hết lần này đến lần khác, vui mừng đến mức muốn chạy quanh trường quay ba lần, hát một bài đầy hào hùng, hứng khởi.
"Vậy nên anh Lăng Ức, anh phải thể hiện thật tốt. Hay là để tôi quay lại dáng vẻ anh hùng của anh để anh An Cư thấy kỹ năng diễn xuất tuyệt đỉnh của anh?"
Tống Lăng Ức liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cậu trở nên thông minh hơn rồi! Không tệ, cậu quay cho chuẩn, cho đẹp, chọn góc đẹp vào."
Tiểu Đường làm động tác "OK".
Khi Tống Lăng Ức trở lại trường quay, phong độ tăng cao, cậu nhìn chằm chằm vào bể bơi như kẻ thù rồi lao tới, nhảy xuống, trong tư thế anh hùng tử vì đạo.
Cảnh tượng này được camera của điện thoại di động ghi lại, sau khi Tống Lăng Ức cho phép, Tiểu Đường định gửi cho Tề An Cư thì đột nhiên bị Tống Lăng Ức ngăn lại: "... Thôi bỏ đi."
Tiểu Đường ngờ vực, ông chủ của cậu mỗi khi nhìn thấy Tề An Cư đều như con công xòe đuôi, sao tự nhiên lại đổi tính đổi nết vậy?"
"Tôi vẫn chưa xin lỗi anh ấy. Tôi sẽ gửi cho đến khi anh ấy tha thứ cho tôi."
"..."
"Hắt xì"
"A, anh Lăng Ức, mau cởi quần áo ướt ra! Anh kia tắt điều hòa đi!"
Do hôm đó trời mưa to, nhiệt độ hạ thấp, Tống Lăng Ức ngâm nước một lúc, lại còn mặc quần áo ướt, thành ra bị cảm lạnh giữa mùa hè, hết đau đầu, lại ngạt mũi, rồi ho. Thế là, anh chỉ có thể xin nghỉ phép mấy hôm, uống thuốc, nằm cuộn tròn trên giường.
Tiểu Đường bị Chu Nhân mắng mỏ cho không kịp vuốt mặt, đã thế lại phải túc trực bên giường chăm sóc Tống Lăng Ức.
Tống Lăng Ức mở mắt ra, nhìn trợ lý của mình đang ngái ngủ rồi lẩm bẩm điều gì đó.
Tiểu Đường vội vàng chạy tới: "Anh Lăng Ức, anh nói cái gì? Anh muốn uống nước hay ăn cơm? Để tôi bưng cháo lên được không?"
Tống Lăng Ức chán ghét quay đầu đi chỗ khác, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Có thể khiến Tề An Cư tới gặp tôi không?"
"Cái này..."
"Nếu cậu làm không được, thì tôi không có nhu cầu gì cả."
Tiếp đó, Tống Lăng Ức thể hiện đầy đủ mọi hành vi của một bệnh nhân cố chấp, từ chối mọi đồ ăn thức uống, chỉ muốn nằm dài trên giường, còn cho rằng sự xấu xí của Tiểu Đường sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ và quá trình phục hồi của cậu nên đã đuổi cậu ta rời khỏi phòng.
Tiểu Đường lo lắng đến sắp hói đầu, Tống Lăng Ức lúc bình thường vốn tự cao tự đại, đã thế khi ốm còn khó chiều hơn. Hừ, là tự anh muốn đấy, để tôi tìm người trị anh. Tiểu Đường giận dữ nghĩ.
"Ừ, tôi hiểu rồi... Được rồi, tạm biệt."
Tề An Cư đặt điện thoại xuống, đôi lông mày xinh đẹp cau lại. Tống Lăng Ức này thật phiền phức, lúc thì sợ nước, lúc thì ốm, không để cho anh tĩnh tâm một lúc sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT