Sau khi quay quảng cáo xong, Tống Lăng Ức lập tức phóng xe đến thành phố S, định đi thẳng đến nhà Tề An Cư, nhưng sau đó lại có chút do dự.

Cậu không biết Chu Nhân đã nói gì với An Cư, cậu cảm thấy thái độ của Tề An Cư với mình có phần lãnh đạm. Trước đây, cứ 5 tin nhắn WeChat cậu gửi, anh sẽ trả lời một tin, nhưng giờ đây anh bơ luôn dù cậu đã gửi 10 tin nhắn liên tiếp.

Cậu đứng bần thần một lúc để sắp xếp lại suy nghĩ của mình, một lúc sau mới hạ quyết bảo Tiểu Đường đến chỗ của Tề An Cư trước, bản thân cậu hẹn gặp Chu Nhân ở nhà.

Chu Nhân không ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Tống Lăng Ức, anh ta cũng không trốn tránh gì mà đến đúng như lịch hẹn.

Khi anh ta đến, Tống Lăng Ức đã tắm rửa thay quần áo, cả người toả ra mùi nước hoa nam thoang thoảng, như thể đang sẵn sàng ra ngoài bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy Tống Lăng Ức như vậy, Chu Nhân rất muốn trêu chọc, nhưng nghĩ lại, anh ta quyết định bỏ qua.

Tống Lăng Ức không muốn lãng phí thời gian chút nào, vì vậy khi họ gặp nhau, cậu liền nói: "Nói thật đi, anh đã nói gì với An Cư?"

"Tôi yêu cầu cậu ta giữ khoảng cách với cậu." Chu Nhân thẳng thừng.

Tống Lăng Ức vừa nghe liền nổi giận, giống như con mèo lớn xù lông, giơ vuốt về phía Chu Nhân, giật lấy quần áo của anh ta: "Anh, anh nói gì vậy sao? Anh, Anh..." Cậu tức giận, vô cùng giận: "Anh muốn chết đúng không?"

Chu Nhân nhíu mày: "Đừng kích động như vậy, dựa vào những gì tôi biết về cậu ta, cậu có nghĩ người ta có rung động với cậu không?"

"Đương nhiên là không! Nhưng không có nghĩa là anh được quyền nói nhảm trước mặt anh ấy!"

Chu Nhân dùng sức gỡ tay Tống Lăng Ức ra, kéo thẳng cổ áo, nhìn chằm chằm vào cậu, chậm rãi nói: "Thật ra tôi không có quyền cản trở quyền tự do kết bạn của của cậu, nhưng tình hình gần đây của cậu khiến tôi bất an, tôi nghĩ bản thân phải làm gì đó để mọi thứ không trở nên tồi tệ hơn."

Tống Lăng Ức cười lạnh một tiếng, Chu Nhân tiếp tục nói:"Hơn nữa, tôi thấy cậu Tề An Cư kia không hề thích cậu một chút nào, còn cậu đối với cậu ta là si mê điên cuồng. Kể cả tôi có không nói gì, cậu cũng không có hy vọng."

Đây đúng là đả kích sâu sắc.

Tống Lăng Ức mất hơn một nửa bình máu, mặt mũi trở nên trắng bệch.

Nhưng cậu vẫn tự lừa mình dối người nói: "Làm như anh hiểu hết? Rõ ràng thái độ của anh ấy đối với tôi tiến bộ rất nhiều!"

"Ồ?" Chu Nhân không chút lưu tình, xoáy vào nỗi đau, "Nhưng sao tôi cảm thấy cậu ta giống như đi chọc chọc chó hơn, thấy vui sẽ xoa đầu, đối xử tốt với cậu như ném cho cục xương."

Phép so sánh này thực sự không ổn, Tống Lăng Ức vừa xấu hổ, vừa tức giận, hung dữ nói: "Câm miệng! Anh thì biết cái gì? An Cư, anh ấy... không coi tôi như chó."

"Đúng vậy, cậu ta không coi cậu như chó, chỉ là không coi trọng cậu thôi."

Tống Lăng Ức tức giận, trừng mắt nhìn cậu, lồng ngực phập phồng lên xuống, bởi vì quá tức giận mà không thể nói nên lời.

"Tôi không hiểu, tôi không hiểu sao cậu lại quỵ luỵ như vậy. Một lòng một dạ, trong khi người ta còn không thèm liếc mắt nhìn cậu, cậu không cảm thấy bản thân đang rất... hèn mọn sao?"

Gân trên trán Tống Lăng Ức nổi lên, thật lâu một lúc sau, cậu mới hít một hơi thật sau đáp: "Là tôi cam tâm tình nguyện, anh quản được tôi à?"

"Lăng Ức, tôi là quản lý của cậu và cũng là bạn của cậu. Tôi không nghĩ tình trạng bây giờ của cậu là ổn." Chu Nhân nghiêm túc nói: "Cậu coi trọng cậu ta hay không cũng không quan trọng, nhưng phải cẩn thận bảo vệ cuộc sống và sự nghiệp của mình. Nghiêm túc mà nói, tôi nghĩ cậu đang cư xử như một kẻ cuồng tín, hy sinh thân mình để hiến dâng cho người khác. Hay là cậu đi gặp bác sĩ tâm lý đi!"

"Gặp con mẹ anh! Tôi đang rất bình thường!" Lửa giận đang được đè nén trong lòng cậu lại bùng lên, "Hơn nữa, anh không cần nhúng tay vào chuyện của tôi, tự tôi có cách của mình."

Hết người này đến người kia thay nhau quản. Nào là cái tên Phàn gì đó Lâm, bây giờ lại đến quản lý của cậu. Đúng là bọn rảnh háng!

Lăng Ức nhanh chóng chạy đến khu chung cư của Tề An Cư, lang thang dưới lầu một lúc liền tình cờ nhìn thấy Tiểu Đường đang đi ra từ đó. Như tìm được cứu tinh, cậu ôm cánh tay Tiểu Đường nói: "An Cư có nói gì không?"

Tiểu Đường lúng túng: "Không nói gì!"

"Anh ấy,,, không nhắc đến tôi sao?"

"À, hình như là có."

Trên thực tế, chính Tiểu Đường đã tự suy diễn ra để ông chủ mình có chút thẻ diện.

Ví dụ:

"Anh An Cư, anh Lăng Ức đang rất vất vả quay quảng cáo. Lái xe chạy tới chạy lui vậy chắc chắn sẽ rất mệt mỏi, anh ấy còn không tự chăm sóc bản thân mình được, nên giờ tôi qua chỗ anh ấy đây."

"Ừ."

"Anh Lăng Ức nhắc đến anh mỗi ngày, còn nói anh rất tốt, anh An Cư."

"Ừ."

"Anh Lăng Ức blablablabla..."

"Ừ."

Mặc dù Tề An Cư không chủ động nhắc đến, nhưng mà cái tên đã xuất hiện trong chủ đề nói chuyện, tức là đã được nhắc đến, đúng không?

"Vậy, anh ấy nói gì về tôi?"

"Uh, có... quá nhiều điều nói về anh nên tôi không nhớ rõ, hình như bảo anh rất được."

Tống Lăng Ức cả người chấn động, không thể tin được nói: "Thật sao?"

Tiểu Đường nghiêm túc gật đầu, cố gắng thuyết phục Tống Lăng Ức tin vào ánh mắt chân thành của cậu.

Tống Lăng Ức nhìn cậu chằm chằm vài giây, sắc mặt trầm xuống: "Đừng an ủi tôi, ảnh nhất định không nhắc đến tôi dù chỉ một lần."

"..."

"Cậu về đi,"

"Còn anh thì sao?"

"Tự tôi biết phải làm gì!"

Tống Lăng Ức đứng một mình một lúc, bây giờ chỉ có ánh sáng từ tấm biển quảng cáo, vài con bướm đêm bay tới bay lui, thỉnh thoảng có vài người dân đi ngang qua liếc nhìn, nhưng không ai nhận ra cậu chính là siêu sao Tống Lăng Ức."

Hầu hết thời gian, cậu chỉ nhìn lên cửa sổ nhà Tề An Cư.

Rèm cửa không đóng, nhưng phòng ở tầng cao, cậu còn không thể nhìn thấy trần nhà.

Mãi cho đến khi hai chân có hơi tê dại, cậu mới động đậy, lắc lắc hai chân, chậm rãi đợi hai châm có lại cảm giác bình thường. Cậu do dự một lát, không dám lên lầu tìm Tề An Cư, giống như cô dâu xấu hổ không chịu lên xe hoa. ←_←

Cậu nghĩ đi nghĩ lại, vạn nhất Tề An Cư bị Chu Nhân ảnh hưởng, thật sự giữ khoảng cách với cậu, vậy cậu phải làm sao? Và nếu An Cư không muốn gặp cậu nữa, thì tính sao đây?"

Cái thứ nhất không sao, cùng lắm là theo đuổi lại từ đầu, nhưng nghĩ đến khả năng thứ 2, cậu lập tức bị rút cạn hết sức lực, từ trong ra ngoài đều cảm thấy ớn lạnh,

Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa nhìn cửa sổ thì chỉ thấy mảng tối bao trùm,

Tề An Cư không biết đã tắt đèn tự khi nào.

Cậu giống như bị dội nước vào mặt, lạnh quá!

Tống Lăng Ức nhếch môi tạo thành nụ cười khổ, rũ vai, nặng nề bước đi, chậm rãi quay lưng như một con chó lớn đầy chán nản.

Sau lưng truyền ra tiếng bước chân, sau đó "cạch" một tiếng, cửa sắt mở ra.

Ai đi chơi khuya à?

Nhưng Tống Lăng Ức không có tâm trạng nghĩ thêm cái gì nữa, thẳng đến khi tiếng bước chân tới gần, cậu mới theo bản năng quay lại nhìn, sau đó liền ngẩn người ra, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào người hai ngày đã không được nhìn thấy mặt.

"Cậu làm gì ở đây?" Một thanh âm trong trẻo, không kiên nhẫn vang lên.

À!

Giọng nói vẫn hay như vậy.

Vẻ mặt cau có vẫn rất đẹp trai.

Say sưa một hồi, Tống Lăng Nghi đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng lại hiện lên lo lắng vừa rồi.

Cậu nuốt nước miếng, yếu hầu lên xuống, lắp bắp nói: "Đã muộn như vậy rồi sao anh còn ra ngoài, đi mua đồ sao?"

"Tôi nhìn thấy dưới lầu có một người lén lén lút lút, kẻ đó mãi không chịu đi, tôi cũng không yên tâm đi xuống xem một chút."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play