Tề An Cư thuận tay phải, mặc dù cổ tay bị thương không ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt, nhưng vẫn có hơi bất tiện. Ví dụ như, ăn cơm phải cầm đũa bằng tay trái, rồi khi bưng bát canh bằng một tay, anh sẽ không cần thận để nước canh sóng sánh ra bàn. Hoặc, mặc quần áo cũng rất gian nan, anh phải chọn những bộ quần áo rộng thùng thình, chật vật mãi mới mặc được tay áo. Còn ty tỷ thứ khác cũng bất tiện như thế. Truyện tranh chắc chắn phải tạm dừng, thói quen kiên trì chạy bộ mỗi buổi sáng cũng xem như bỏ, việc nhà cũng bó tay.Tề An Cư xem như buộc phải rảnh rỗi, nằm không suốt ngày còn đang sợ khắp người mọc nấm.

Gặp phải chuyện này, anh cảm thấy mình chưa đến mức tàn tật, cần phải chăm sóc tuyệt đối, nhưng Tống Lăng Ức cứ đối xử với anh như người trọng thương, thậm chí còn đến hẳn nhà anh tạm trú.

Lúc này, Tống Lăng Ức chỉ mặc một cái áo mỏng cùng quần bò cạp trễ, cong mông, lấy chậu tưới nước, trồng chăm chỉ và cần mẫn hết sức. Để khách đến nhà làm việc này, Tề An Cư không thấy thoải mái, muốn mở miệng khước từ.

Tống Lăng Ức hiểu nhầm ý, vội vã nói: "Em biết, loại cây này không cần tưới kỹ quá, anh yên tâm, không để ngập úng đâu."

Cậu nói vậy, Tề An Cư không biết phải nói sao cho phải.

Tống Lăng Ức tưới cây, không cẩn thận làm đổ chút nước ra sàn, liền ngồi xuống lau dọn cẩn thận.

Tề An Cư nói: "Cậu đừng lau, để đấy cho tôi."

"Không được! Anh cứ nghỉ ngơi đi!" Lần đầu tiên, Tống Lăng Ức dùng giọng điệu bướng bỉnh, cự tuyệt anh.

Tề An Cư nghĩ thầm. Có nhất thiết phải thế không? Anh không què cụt gì, chỉ hơi chấn thương cổ tay một tí thôi mà.

Tống Lăng Ức kiên quyết không để Tề An Cư động lấy một ngón tay, lau cả gian phòng từ trong ra ngoài. Ngồi không một lúc, Tề An Cư thấy hơi mụ mị người, liền đứng lên. Tống Lăng Ức đang giặt khăn lau, lập tức dặn dò:

"Anh đi cẩn thận một chút, sàn nhà còn ướt."

"Ừ."

"Anh muốn ăn cái gi? Em có mua sườn, cá, tôm, rau..."

Tầm mắt Tề An Cư di chuyển đến cái túi ni lông siêu thị để trên bàn, tưởng tượng người nào đó hôm nay đã khẩu trang kín mít, đi chợ giữa chốn đông người.

Không nghe thấy tiếng trả lời, Tống Lăng Ức thản nhiên nói: "Vậy em nấu sườn nhé, vẫn là ăn gì bổ nấy,"

"Cá."

"?"

"Tôi muốn ăn cá kho tộ."

"À, được, được, ăn cá kho tộ." Tống Lăng Ức cao hứng, phấn chấn nói.

"Cậu làm sao?"

"Đương nhiên, không phải chỉ là cá kho tộ sao?", Tống Lăng Ức tự tin tràn đấy, "Anh ngồi chơi đi, khi nào xong em gọi vào ăn."

Tề Am Cư đánh giá cậu một lượt, cảm thấy không có gì bất thường, liền đi thẳng vào phòng đọc sách, theo thói quen đóng cửa lại.

Giây tiếp theo, Tống Lăng Ức liền thay đổi nét mặt, nhanh chóng cầm điện thoại di động, thấp giọng không giấu được lo lắng: "Này, Tiểu Đường, mấy món hôm qua cậu dạy, ảnh không ăn món nào. An Cư muốn ăn cá kho tộ, cậu gửi công thức sang đây!"

Tề An Cư thông báo tạm dừng cập nhật chương mời, lại nói với biên tập viên rằng cổ tay bị thương, tạm thời 2 – 3 tuần không vẽ vời được gì. Sau đó anh đi đọc truyện tranh của một vài tác giả yêu thích, rất hào phóng mà donate cho họ. Chưa gì đã 1 tiếng trôi qua, Tống Lăng Ức vẫn chưa xong. Vì thế, anh tiếp tục xem một bộ truyện trinh thám, phải đến khi hung thu bị bắt, phim hết, thì Tống Lăng Ức mới gõ cửa: "An Cư, ăn cơm nào!"

Tề An Cư vừa đi ra, mũi đã ngửi được mùi quái đản, hình như đã có thứ gì đó cháy khét. Anh hoài nghi nhìn Tống Lăng Ức, nhưng mặt mũi đối phương vẫn tỉnh bơ.

Tề An Cư cũng không bóc trần, nhìn bàn ăn dọn ra 2 món ăn, 1 món canh. Cụ thể là rau xanh, cùng đậu hũ nấu trứng bắc thảo, canh thì đen ngòm, không đoán ra nếu cái gì. Đây chính là thành quả sau 2 tiếng vật lộn của Tống Lăng Ức. Anh không nói năng gì, ngồi xuống, thẳng lưng, tay trái cầm đũa, thong thả gắp một miếng rau vào miệng, mặt không đổi sắc, nuốt xuống.

Tống Lăng Ức thấp thỏm, lặng lẽ quan sát, nhưng Tề An Cư từ đầu đến cuối luôn lạnh nhạt, không đoán ra có hài lòng hay không.

Nếm qua rau xanh cùng đậu hũ, Tề An Cư nhìn đến bát canh cá kho tộ đen tuyền. Tống Lăng Ức chú ý tới, lập tức giải thích: "Đây là canh chua cá kho tộ, em cho hơi nhiều xì dầu, nhưng mùi vị không quá tệ đâu, em cảm thấy thế..."

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần để nghe anh chê.

Không ngờ, Tề An Cư cần thận nhấp một ngụm nhỏ, nói: "Hương vị không tệ lắm đâu!"

Vẫn biết là anh an ủi thôi, nhưng Tống Lăng Ức vẫn hớn hở ra mặt, lòng vui sướng muốn cười thật to, đầu vội vàng cúi xuống để che đi nụ cười toe toét.

Thực ra Tề An Cư cũng không hoàn toàn là khách sáo, mặc dù canh quá nhiều tỏi và nước tương, làm mất đi vị ngon cần phải có, nhưng còn tốt hơn nhiều so với dự đoán của anh, vốn từ đầu anh đã nghĩ đây sẽ là thứ không ăn được.

Tề An Cư dùng tay trái không quen, Tống Lăng Ức liền dùng đũa gắp đồ ăn cho anh, nhưng chính bản thân cậu lại không động đũa.

Cơm nước xong, Tống Lăng Ức dọn dẹp bát đũa, Tề An Cư liếc mắt nhìn thùng rác phòng bếp, quả nhiên bên trong có rất nhiều thức ăn bị cháy.

Anh nhìn chăm chăm bóng dáng Tống Lăng Ức bận rộn một hồi, thì mở miệng hỏi: "Ra ngoài một chút đi."

Tống Lăng Ức nghe vậy, liền vâng vâng dạ dạ, lau sạch tay, mặc thêm áo khoác.

"Cậu cứ ra đường như vậy sao?" Tề An Cư nhắc nhở, "Không cần che mặt lại sao?"

Tống Lăng Ức ngẩn người, nhớ tới bản thân không đeo kính đen, liền nhún vai: "Không quan trọng, che che đậy đậy thành giấu đầu hở điêu. Ngược lại, em cứ thoải mái, không ngụy trang, người ta sẽ không ngờ đó chính là em."

Bản thân cậu không thèm để ý, Tề An Cư liền càng không quan trọng. Hai người ra khỏi khu căn hộ, Tống Lăng Ức cảm thấy hôm nay trời thật đẹp, khung cảnh cũng xinh tươi, liền hưng phấn hỏi: "Chúng mình đi đâu thế?"

Tề An Cư nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: "Theo tôi đến triển lãm tranh đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play