Sầm Dã không ngờ Mạnh U lại lo lắng chuyện này, hắn quệt lau nước mắt trên mặt em rồi véo má em nói: “Em rất đẹp, không nên khiêm tốn, tôi còn mua cho em cái này nữa.”
Nói xong hắn lấy ra một chiếc yếm đỏ cùng màu với bộ sườn xám, đây là áσ ɭóŧ của nữ nhân mà.
“Sầm thiếu gia, tôi có thể không mặc không?”
Mạnh U bày ra vẻ mặt đáng thương muốn xin hắn đừng ép em mặc cái váy này nhưng lại bị hắn dứt khoát từ chối.
“Không thể.”
“Tôi, tôi ...”
Mạnh U không thể nào phản bác, cuối cùng thỏa hiệp mặc vào trong sự cưỡng ép, em cố gắng để mình không khóc, dù sao khóc nhiều sẽ khiến người ta chán ghét, em sẽ bị đuổi ra khỏi đây, em sẽ không còn nhà để về nữa.
Cồng kềnh mãi mới mặc xong, hai má Mạnh U đỏ bừng không dám ngẩng lên.
Mỹ nhân cúi đầu thôi cũng rất phong tình, sườn xám màu đỏ phác họa dáng người thướt tha, phần xẻ tà bên cạnh phô bày đôi chân trắng dài. Mạnh U tự cắn rách cả môi, môi hồng răng trắng dính chút màu đỏ lóa mắt, sự đẹp đẽ này khiến người ta thở không nổi.
Sầm Dã vô thức đưa tay chạm vào sự xinh đẹp này xem nó có thực sự tồn tại không, sau đó lại tự cười bản thân ăn chay lâu quá nên sinh hoang tưởng, bàn tay cuối cùng trượt xuống miết nhẹ môi em.
“Tối nay đến sòng bạc cùng tôi.”
“Có thể không đi được không?”
“Không thể.”
Mạnh U ấm ức lại cắn môi, em thực sự không muốn đến đó một chút nào.
Cho dù không vui, không muốn đi cũng vẫn bị Sầm Dã bế lên xe, suốt cả quãng đường em không dám nhìn ánh mắt người xung quanh, chỉ rúc trong lòng Sầm Dã.
***
Sòng bạc Thiên Đường Lạc Viên.
Đến nơi, Sầm Dã nắm tay Mạnh U dẫn một mạch lên lầu hai, kéo em ngồi lên đùi hắn, Mạnh U lúc này mới tò mò bắt đầu đánh giá.
Em là con của kỹ nữ, từ nhỏ chỉ ở trong biệt viện của mình không có giao du bên ngoài, lúc này nhìn cái gì em cũng thấy mới lạ.
Dưới lầu luôn rộn ràng tiếng cười nói, hò hét và tiếng lách cách của những con xúc xắc. Những bàn cờ bạc mạt chược, bài cào và roulette luôn chật kín người chơi từ khắp mọi tầng lớp xã hội. Bọn họ vung tiền như cỏ rác đặt cược, có người còn mang cả giấy từ nhà để thế chấp như anh cả của em với hy vọng tìm kiếm vận may dưới ánh đèn l*иg đỏ rực rỡ.
Cách biệt hoàn toàn với sự ồn ào của lầu một, lầu hai thì như một thế giới hoàn toàn khác. Nói tốt đẹp thì cũng không phải, nói trụy lạc thì cũng không đến nỗi. Họ đến đây vì muốn hưởng thụ, thoát khỏi thực tại khắc nghiệt, chìm đắm trong khoái lạc ở chốn ăn chơi này.
Những bóng hồng xinh đẹp được ăn mặc lộng lẫy đảm nhận việc tiếp rượu; còn những song nhi quyến rũ thì không được ưu ái như vậy, địa vị họ thấp hèn ở tầng chót đáy xã hội, phải quỳ gối phục vụ những người có quyền - có tiền, làm món đồ chơi tiêu khiển cho bọn họ.
Tiếng đàn tranh dịu dàng, tiếng cười khúc khích của người đẹp và mùi hương nước hoa thoang thoảng, tạo nên một bầu không khí mê hoặc.
Đột nhiên vang lên một tiếng động thé tai xé toạc bầu không khí này
“Chát ~~t”
“Bốp ~~”
“Thằng đĩ này, tao đã bảo răng không được chạm vào mà, a, mày làm tao tức điên lên rồi.”
“Nay mày tới số rồi con.”
Sau đó là những cú đá hiểm vào bụng.
Có vẻ song nhi đó mắc lỗi khiến người đàn ông đó tức giận, gã liên tục dùng chân đá y, sau đó dùng chân nện ngay mặt y, dẫm mấy cái, rồi nhổ nước bọt lên mặt y. Song nhi kia bị đánh thảm đến nỗi không ra hình dạng gì, đôi mắt sưng húp, máu me be bét chảy ra, y lò khò ngồi dậy khóc lóc xin tha.
Mạnh U khϊếp sợ ngồi trong lòng Sầm Dã run như cầy sấy, tay nhỏ vô thức nắm chặt lấy áo sơ mi hắn khiến nó nhăn nhúm lại. Sầm Dã đưa tay vỗ lưng em vỗ về.
Gã man rợ đánh người vừa nãy đột nhiên để mắt về phía bên này, gã cười lớn tiếng rồi kéo xềnh xệch song nhi bị đánh đập kia tới đây chào hỏi: “Sầm tam thiếu, cậu lại tìm được món đồ chơi mới rồi à.”
Sầm Dã khinh thường không thèm để gã vào trong mắt, che chắn Mạnh U vào trong lòng, hờ hững chào hỏi qua loa: “Lý Tuy, ở chỗ tôi cậu nên cư xử đúng mực.”
Lý Tuy giả bộ coi như không nghe thấy, nhìn chằm chằm mỹ nhân được ưu ái ngồi trên đùi vị Phật gia này.
Mỹ nhân nép vào trong lòng nam nhân, dù không nhìn được mặt nhưng qua bộ sườn xám đỏ mặc trên người này chắn chắn là một song nhi. Vòng eo nhỏ nhắn, tay chân trắng như ngó sen, xem ra rất được Sầm Dã thương yêu.
Ái chà chà, đồ chơi mới này rất kí©h thí©ɧ, gã lái sang chủ đề khác: “Chà, bao giờ chơi chán vứt cho tôi chơi với.”
Sầm Dã nhướng mày, khó chịu ám chỉ song nhi bị hắn kéo bò trên đất như con chó kia: “Cậu quản người của cậu cho tốt trước đi.”
Sầm Dã mất hứng không muốn đôi co với tên ất ơ lêu lổng nhà họ Lý này, dứt lời hắn đứng dậy nắm tay Mạnh U đi lên lầu ba.
Lúc lướt qua Lý Tuy, em vô tình chạm mắt gã, gã dùng ánh mắt suồng sã nhìn em rất ghê tởm, đánh giá một lượt khiến em khϊếp vía vội khoác chặt lấy tay Sầm Dã, không dám ngoái đầu lại.
Lý Tuy đoán không sai, quả nhiên mỹ nhân của Sầm Dã thực sự rất đẹp, rất hợp khẩu vị của gã.
“Chà, mỹ nhân, mỹ nhân, Sầm Dã mày cứ đợi đấy, dám khinh thường tao, để xem tao chơi nát người của mày cho mày tức chết, hahaha.” Gã vuốt cằm cười bỉ ổi, sau đó trợn mắt nhìn song nhi đang quỳ dưới đất.
“Mày chưa xong với tao đâu.”
“Chát ~ Chát ~ Chát ~”
“Dám làm tao mất hứng hả, hả?”
…
Gã túm tóc y giật mạnh, tát liên tục lên mặt y.
Người xung quanh thấy vậy cũng chỉ né chỗ khác, chứ không thèm can ngăn con chó điên Lý Tuy này. Chỉ thương song nhi kia nay gặp đen đủi thôi.