Mạnh U trong mấy ngày này tâm trạng không tốt, cả ngày khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ. Sầm Dã hỏi em có chuyện gì nhưng em không nói, chỉ lắc đầu. Sầm Dã từ trước đến nay luôn nuông chiều em, sau khi tìm được em và đón em về còn cưng chiều hơn nữa, biết em không muốn nói thì cũng thôi, nếu cứ hỏi mãi lại làm em càng không vui.
Nhưng đã mấy ngày trôi qua, Mạnh U vẫn giữ vẻ mặt buồn bã không vui. Nghe người hầu nói Mạnh U hiện tại ăn cơm chỉ được vài miếng, hoa quả và đồ ăn nhẹ cũng không động tới. Trong lòng Sầm Dã không khỏi lo lắng thêm vài phần.
Một buổi sáng nọ, hẳn giải quyết công việc xong sớm và trở về nhà, đúng lúc là giờ ăn trưa.
Phòng ăn bày biện cả bàn đồ ăn nhưng không có ai động đũa. Sầm Dã hỏi quản gia tại sao Mạnh U không xuống ăn cơm, quản gia nói đã gọi nhưng em nói không có khẩu vị, hiện đang ở trong phòng.
Sâm Dã khoát tay, nói: “Không sao, để tôi đi xem em ây.”
Lên lâu vào phòng, Mạnh U đang đứng trước gương vuốt ve bụng mình, nghe tiếng mở cửa liền giật mình.
“U U gần đây không ngoan, ăn cơm không tốt, cũng không cười với tôi.” Sầm Dã nhẹ nhàng đóng cửa phòng, tiến lên từ phía sau ôm lấy Mạnh U, dịu dàng hỏi, “Nói cho tôi biết được không, em không vui chuyện gì sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT