Vừa vào là tôi hối hận ngay.

Năm sao quả là năm sao, NPC ở đây hình như nhiều hơn hẳn bên cạnh.

Bạn thân và Cao Húc dính nhau như sam, quên luôn sự tồn tại của tôi.

Tôi giận dữ lườm cô ấy, dù nơi này quá tối nên có thể cô ấy không nhìn thấy.

Tôi bị một Sadako đuổi theo làm tôi hét ầm lên, chạy thẳng vào phòng đầu tiên.

Trình Tu theo sau, bình tĩnh giải mật mã, rồi một cánh cửa bật mở.

Tôi lại nhảy dựng lên, mất kiểm soát mà tóm lấy người bên cạnh.

Lúc này, bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi lại hét lên kinh hoàng.

Trình Tu bất đắc dĩ vỗ vai tôi, giọng anh vang bên tai: “Nếu sợ, cứ nắm lấy tay tôi.”

Tôi không do dự mà ôm chặt cánh tay anh.

Sau đó, tôi chỉ nhớ rằng thỉnh thoảng có người đuổi theo chúng tôi, thỉnh thoảng lại có gì đó bật ra.

Và tôi liên tục hét lên, luôn nắm chặt lấy Trình Tu không buông.

Cụ thể là giải mật mã thế nào, tôi thực sự không biết.

Hình như mỗi lần nhìn thấy gợi ý, Trình Tu đã giải ra ngay.

Không hổ danh là người tôi để ý.

Tôi đang âm thầm khen ngợi anh trong lòng, thì lại bị một đạo cụ từ trên đầu rơi xuống làm tôi hét lên.

Nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có thu hoạch.

Bởi vì khi đến phòng cuối cùng, tôi ngạc nhiên phát hiện ra tay tôi không biết từ lúc nào đã nắm chặt tay Trình Tu.

Mười ngón đan vào nhau.

30.

Nhận ra điều này, tôi nhìn về phía Trình Tu.

Dưới ánh sáng không quá chói lọi, biểu cảm của anh tự nhiên hơn tôi nhiều.

Thấy tôi nhìn anh, anh quay lại: “Sao thế?”

“Không, không có gì…” Tôi vội vàng cúi đầu xuống.

Bàn tay Trình Tu thật to, ấm, các ngón tay thon dài, rõ từng đường gân trên mu bàn tay.

Nếu dùng bàn tay anh ôm tay tôi, chắc có thể ôm trọn tay tôi…

Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Bạn thân tôi không biết đang làm gì với Cao Húc, nói chuyện thì thầm to nhỏ.

Trình Tu bình tĩnh nhập xong mã số cuối cùng, siết chặt tay tôi hơn.

“Đi thôi.”

Hơi thở của anh chạm vào tai tôi, làm tôi càng nóng hơn.

Khi ra ngoài, bạn thân nhìn tôi và Trình Tu với ánh mắt đầy ý cười tinh quái.

Ánh sáng bên ngoài sáng hơn trong phòng nhiều, tôi bỗng thấy có cảm giác lo lắng như bị bắt quả tang.

Muốn rút tay ra khỏi tay Trình Tu, nhưng anh ấy vẫn nắm chặt.

Tôi: “Hả?”

Trình Tu: “Hử?”

Rồi anh bỗng như nhận ra điều gì, đỏ mặt buông tay tôi ra.

Khoan đã, đỏ mặt?

Hóa ra nam thần cũng có thể ngại ngùng vì chuyện này sao?

31.

Để xua tan bầu không khí kỳ lạ, tôi vội tìm chủ đề khác để đánh trống lảng.

“Ơ, cậu không đi đôi giày tôi tặng à?”

Trình Tu vẫn đang mang đôi giày giả đó, tôi thuận miệng hỏi ra.

Không phải nói con trai đều thích giày mới sao, sao anh ấy còn mang đôi giày giả này?

Trình Tu ngẩn ra một chút, mặt vẫn chưa hết đỏ.

Anh có chút ngại ngùng gãi mũi: “Gấp vậy à…”

Tôi không hiểu anh đang nói gì, sợ anh nghĩ tôi phiền phức, vội lắc đầu:

“À, không gấp đâu, cậu muốn mang khi nào cũng được.”

Trình Tu nhìn tôi, như muốn nói gì đó lại thôi.

Sau khi rời khỏi mật thất, bạn thân nói muốn đi ăn lẩu Haidilao, Cao Húc ngay lập tức đồng ý hai tay hai chân.

Thế là tôi và Trình Tu bị kéo đi cùng.

Hừ, lẽ ra tôi nên nghĩ tới điều này sớm hơn.

Ăn gì không ăn, lại đi ăn Haidilao.

Đi ăn Haidilao với đám bạn nghịch ngợm thì có gì tốt đẹp chứ?

Khi thấy mấy người đẩy xe nhỏ, cầm biển hiệu đi về phía chúng tôi, tôi đã nhận ra có điều không ổn.

Tôi muốn chạy trốn, nhưng không thể thoát.

Người chị đứng đầu cười tươi như ánh mặt trời, “Hôm nay là ngày cô Giản thoát kiếp FA, toàn thể nhân viên Haidilao chúc mừng cô - thoát kiếp FA vui vẻ!”

Sau đó biển hiệu bắt đầu lắc lư quanh bàn chúng tôi.

Bài hát mừng sinh nhật vui vẻ bị đổi lời, thành chúc mừng thoát kiếp FA.

Điệp khúc “Chúc mừng thoát kiếp FA” vang lên rất lâu.

Tôi giữ nguyên nụ cười gượng gạo nhưng không kém phần lễ phép, chấp nhận ánh mắt tò mò của rất nhiều người trong sảnh.

“A ha ha... Cảm ơn…”

Đợi đến khi nhân viên đặt xong đĩa trái cây và món quà nhỏ rồi rời đi, tôi kéo bạn thân lại, nghiến răng.

“Đợi khi nào tớ thực sự thoát kiếp FA rồi hãy chúc mừng được không?”

Bạn thân tỏ vẻ vô tội: “Nhưng hai cậu đã nắm tay rồi mà.”

32

Tôi càng ngại ngùng hơn.

"Đó là tình thế bắt buộc mà!" Tôi giải thích.

Bạn thân bĩu môi: "Các cậu ra ngoài rồi vẫn còn nắm tay đấy."

Không biết Trình Tu có phải bị sặc không, anh ho khan mấy cái.

Tôi sợ càng nói càng rối, chỉ có thể cúi đầu tập trung ăn.

Lúc ăn xong, ra quầy thanh toán, chị gái ở quầy lễ tân còn mỉm cười ngọt ngào với tôi.

"Chúc mừng bạn thoát kiếp độc thân nhé."

Tôi: …

Bạn thân và Cao Húc cười thầm sau lưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play