Sáng hôm sau...
Ba người học trò và Trương Mặc Sênh dắt nhau lên Lão Thụ cổ viện.
Nhóm Tạ Thiên Hoa tặng ông thầy cái lư hương, kế dắt díu nhau chạy sang căn phòng phía tây, xách theo cả cái lồng có chứa mấy con gà con mới mua ở Tây An.
Nguyễn Đông Thanh thấy vậy, lại tưởng ba người định đem làm thịt đám gà con cho Hồng Vân nhắm rượu, liền giật mình, gọi với theo:
“Này, để chúng nó lớn lớn đã hẵng thịt!”
Trong lòng thì lại thầm nhủ:
“Khiếp, mấy cái đứa này! Nhà bao nhiêu khô gà thế này ăn còn chưa chán thịt gà à?”
Trong sân bấy giờ chỉ còn có Trương Mặc Sênh và Nguyễn Đông Thanh. Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nhíu mày, hỏi:
“Tối qua không ngủ được phải không?”
Chỉ thấy lúc này cậu Tiểu Thực Thần hai mắt thâm quầng, thỉnh thoảng lại ngáp mấy cái, rõ ràng là nguyên một đêm không chợp mắt. Thế nhưng, hiện giờ biểu cảm trên mặt Trương Mặc Sênh chỉ có một loại cảm xúc: hưng phấn háo hức cơ hồ không thể chờ đợi.
“Cảm ơn tiên sinh đã quan tâm. Cứ nghĩ đến có thể được tiên sinh hướng dẫn làm thêm một mỹ vị trên đời là tiểu tử không tài nào ngủ nổi, sốt ruột đến cả đêm đều cười muốn sái quai hàm đây.”
Nếu là lúc bình thường, đầu óc tỉnh táo, có lẽ cậu ta sẽ không xổ một tràng như thế.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, chỏ vào căn bếp ở góc phía đông, nói:
“Cậu vào trong bếp lấy cái chõng tre và đôi cái ghế ra đây trước trước, tôi pha một ấm trà rồi nói tiếp.”
Thấy Trương Mặc Sênh cứ ngáp ngắn ngáp dài như nghiện vậy, Bích Mặc tiên sinh quả thực không đành lòng bắt cậu ta làm chính sự ngay.
Trong bếp có chõng tre mua ở ải Quan Lâm, cùng mấy cái ghế con. Bình thường nếu Hồng Vân nổi hứng lên, không tự giam mình trong phòng nữa, thì Nguyễn Đông Thanh sẽ dọn cơm trên đó hai người cùng ăn. Bấy giờ, trà cũng vừa thơm, gã bèn bày nào ấm nào chén trên chõng, kéo ghế mời Trương Mặc Sênh ngồi.
Trà uống được mấy tuần...
Nguyễn Đông Thanh thấy Tiểu Thực Thần đã ngừng ngáp, thần sắc cũng tỉnh táo hơn ít nhiều, mới lên tiếng:
“Trương thiếu trang chủ, còn nhớ hôm trước ở Thủy Thượng quan không?”
“Đương nhiên là nhớ rồi. Tiên sinh... có phải định làm món gì đó dùng tôm tép hay chăng?”
Trương Mặc Sênh mở to mắt, hớn hở hỏi.
Tiểu Thực Thần mấy ngày nay chỉ hận không thể lập tức theo Nguyễn Đông Thanh học trù nghệ, những lời Bích Mặc tiên sinh căn dặn cậu ta nào có dám quên nửa chữ? Huống hồ, cái việc ở Thủy Thượng quan lại còn liên quan tới chuyện nấu nướng nữa.
Nguyễn Đông Thanh bị sự nhiệt tình của cậu chàng làm mặt mo đỏ ửng, hắng giọng:
“Ờ... quên nó đi, Món tôi sắp nhờ cậu chả liên quan gì đến tôm tép mua hồi hôm cả.”
Trương Mặc Sênh:
“...”
Tiên sinh, cầu xin đừng trêu đùa với tình cảm của tiểu tử như vậy, trái tim của Mặc Sênh không chịu được.
oOo
Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà thì đẩy cửa đi vào căn phòng mé tây của Hồng Vân tiên tử. Bình thường Hồng Vân ít ra ngoài, nơi đây lại là khuê phòng của nữ giới, cậu đại sư huynh đương nhiên không tiện vào cùng. Thành thử, mặc dù cũng cực kỳ tò mò, Lý Thanh Vân chỉ có cách đứng đực như ngỗng ỉa trước cửa.
Không giống với Tạ Thiên Hoa, đây là lần đầu tiên Đỗ Thải Hà bước vào căn phòng ở gian nhà phía tây của Hồng Vân. Chỉ thấy căn nhà nhìn từ bên ngoài cũng thấy nhà tranh vách đất, bé như cái lỗ mũi mà bên trong lại bao la bạt ngàn không khác gì phủ đệ nhà quyền quý. Dưới sàn ngổn ngang đủ thứ bình bình lọ lọ, trên bàn dưới đất tứ tung không biết bao nhiêu là sách vở giấy bút.
Trong phòng có tiếng nhạc du dương chẳng rõ từ đâu phát ra, lại thoang thoảng một cái mùi hương thơm thoang thoảng nửa như chanh nửa như nhài. Tuy là bề bộn đủ cả bát đĩa ăn dở trên bàn, song chẳng nghe được một tiếng ruồi muỗi vo ve nào cả.
Hồng Vân bấy giờ đang ngồi trước một cái tràng kỷ bằng gỗ, chính đang lọ mạ lọ mọ pha pha chế chế thứ gì đó.
“Hồng Vân tiên tử.”
“À. Hai đứa đấy à? Phòng hơi bừa một chút, thông cảm nhé.”
Hồng Vân gạt đống hỗn loạn trên bàn xuống, đoạn gảy ngón tay một cái. Tức thì, ở góc phòng có hai chiếc ghế gỗ từ từ bay tới, hạ xuống trước mặt hai cô gái.
“Ngồi đi.”
Hồng Vân làm thủ thế mới, lại vươn vai, càm ràm:
“Cũng tại cái tên kia khi không lại dở chứng, ở trước mặt hắn chẳng dám dùng một chút tu vi nào cả.”
“Xem ra sư phụ đúng là đang ở trong một trạng thái đặc thù, không thể dùng đến tu vi.”
Đỗ Thải Hà, Tạ Thiên Hoa nhìn nhau, trong đầu có cùng một ý nghĩ như thế.
Hồng Vân che miệng, giấu đi nụ cười, lại hắng giọng, hỏi:
“Thế hai đứa đến gặp ta là có chuyện gì?”
Kể từ sau khi Tạ Thiên Hoa bái sư, cô nàng thấy cũng không thể gọi Hồng Vân tiên tử là “chị Vân” nữa, bằng không há chẳng phải loạn hết cả bối phận? Mà Hồng Vân lại không thích bị gọi là “dì” vì già quá. Cuối cùng, khi không có Nguyễn Đông Thanh ở gần, ba người đệ tử khoán với nhau sẽ gọi nàng ta là Hồng Vân tiên tử.
Tạ Thiên Hoa vỗ nhẫn chứa đồ, lấy ra mấy thứ đấu giá được ở hội đấu giá của Nhất Phẩm Lầu.
“Hồng Vân tiên tử, mấy chai rượu này là ít quà mọn ba sư huynh muội bọn con muốn hiếu kính người.”
“Quý hóa quá. Mà chờ đã... hiếu kính?”
Hồng Vân nhìn về phía hai cô gái, ánh mắt mang theo vẻ chất vấn.