Sau chuyện này, Trương Mặc Sênh nào dám ở lại cổ viện thêm nữa, lúng túng bò ra ngoài cửa. Dù bản thân Nguyễn Đông Thanh chẳng rõ tại sao cậu ta lại phản ứng một cách thái quá như vậy chỉ vì một câu lỡ lời, song thấy Trương Mặc Sênh ỉu xìu như cọng bún thiu như thế hắn cũng không đành lòng. Thế là, Nguyễn Đông Thanh bảo đám học trò xuống núi cùng Tiểu Thực Thần, sau đó lựa lời khuyên bảo cậu ta mấy câu. Ba đứa đệ tử lập tức gật đầu vâng dạ lia lịa.

Xuống đến chân núi, Lý Thanh Vân mới vỗ vai Trương Mặc Sênh, nói:

“Ở cổ viện này có những việc chúng ta dù có biết cũng không thể nói ra miệng, chỉ có thể tự hiểu trong lòng, bằng không thể nào cũng cái miệng hại cái thân. Hiểu không?”

“Sao sư huynh không nhắc tiểu đệ sớm?”

“Đã nhắc rồi đấy. Chẳng qua có ai đó chỉ chắm chú vào việc nịnh bợ ton hót, thành ra không để ý đấy thôi.”

Tạ Thiên Hoa cười, nói.

Trương Mặc Sênh bĩu môi, nói:

“Biết sư tỷ...”

Cậu chàng nói đến đây, thì Đỗ Thải Hà đã đạp lên bàn chân Tiểu Thực Thần một cái. Cơn đau thình lình làm Trương Mặc Sênh hơi giật mình, sực nhớ lại câu Lý Thanh Vân vừa nói ban nãy.

Có những chuyện dù có biết cũng không thể nói ra miệng, tự hiểu với nhau trong lòng là được rồi.

Trương Mặc Sênh bấy giờ mới nhận ra ánh mắt mang tính “nhắc nhở thân thiện” của Tạ Thiên Hoa, khẽ nuốt nước bọt một cái, tiếp tục câu nói dang dở:

“Biết sư tỷ đây cơ trí hơn người rồi.”

Vốn cậu ta định nói: “biết sư tỷ đây bênh chằm chặp sư huynh rồi”, thế nhưng giữa chừng được Đỗ Thải Hà nhắc cho một tiếng, nên vội vàng quay xe.

oOo

Tối hôm đó...

Trong phòng bếp, hai bóng người hí ha hí hoáy đứng trước cái lò lửa, kiên nhẫn chờ mẻ hạt ca-cao đầu tiên được rang chín. Ánh lửa từ cửa lò hắt lên, để lộ ra gương mặt của một đôi nam nữ.

Nam anh tuấn điển trai, có điều trông vẫn hơi trẻ con, không phải ai khác ngoài Tiểu Thực Thần Trương Mặc Sênh.

Nữ thanh tú văn nhã, chính là Tạ Thiên Hoa.

Tiểu Thực Thần nhìn chằm chằm cái lò, nói:

“Sư tỷ cần gì phải xuống đây? Cứ để tiểu sư đệ lo, đảm bảo ngày mai tỷ sẽ có một miếng sô-cô-la như ý để tặng đại sư huynh.”

“Không... không được. Sư phụ đã nói phải tự tay làm kia mà.”

“Hô... không có người khác thì được nói thoải mái à? Hóa ra nhị sư tỷ còn biết ngượng cơ đấy.”

Trương Mặc Sênh cười nham nhở.

Cậu chàng chưa đến cổ viện được bao lâu, nhưng qua lời kể của Lý Thanh Vân thì Tạ Thiên Hoa là một người nhanh trí hoạt bát, miệng lưỡi sắc sảo.

Trương Mặc Sênh không ngờ nhị sư tỷ còn có một mặt thiếu nữ ngượng ngùng dễ ngại này.

Tạ Thiên Hoa sẵng giọng:

“Không cho phép cười. Mà... sau khi rang xong cần phải làm gì nữa?

Tiểu Thực Thần thấy cô nàng đổi chủ đề, không tiếp tục trêu chọc nữa, nghiêm túc đáp:

“Rang xong thì bỏ vỏ, đập dập, trộn với đường rồi xay giã thật nhuyễn ra. Cuối cùng làm nguội lại là được.”

“Cũng cầu kỳ thật đấy.”

Tạ Thiên Hoa nói.

Đợi thêm một chốc, thì Trương Mặc Sênh nhẩm thấy cũng đã đến lúc, bèn mở lò lấy số “Xích Tử Chi Tâm” đã rang xong đổ ra một cái khay. Tạ Thiên Hoa tách vỏ, đập hạt, trộn đường, giã nhuyễn theo đúng hướng dẫn trên tờ giấy công thức Nguyễn Đông Thanh đưa cho Trương Mặc Sênh hồi sáng. Chẳng mấy chốc, không rõ bằng một cách thần kỳ nào, thứ bột mà bọn họ xay nãy giờ từ từ trở thành một thứ hỗn hợp mịn, sánh như chè.

Trương Mặc Sênh kiểm tra, xác định đúng như trong công thức miêu tả, mới bảo Tạ Thiên Hoa ngừng tay. Hai người đổ thứ hỗn hợp này vào khuôn, dùng thần thông làm lạnh nó lại.

Chẳng mất bao lâu, một thanh sô-cô-la đen đã hoàn thành.

Hai người tò mò xem thành phẩm, thấy nó trông giống như một miếng vỏ cây láng mịn, không khỏi lấy làm tò mò, chẳng rõ vì sao ở quê của Bích Mặc tiên sinh người ta lại tặng nhau thứ này để ăn.

Trương Mặc Sênh bẻ thử một miếng nhỏ, chỉ thấy một tiếng “cách” giòn tan cất lên. Cậu chàng đưa lên mũi ngửi, chỉ thấy một mùi thơm dịu đặc trưng tràn xuống họng. Tiểu Thực Thần bỗng nhiên thấy thèm ăn, không nhịn được bỏ miếng “sô-cô-la” vào miệng.

Vừa chạm vào đầu lưỡi, miếng “vỏ cây” tưởng như cứng rắn kia đã bắt đầu tan chảy ngay lập tức. Đầu tiên, một vị đắng mạnh tấn công vào đầu lưỡi, khiến Trương Mặc Sênh không kịp trở tay, phát ra một tiếng kêu khẽ ở cuống họng. Ngay sau đó, là hương thơm nồng nàn đến nao lòng, kèm theo một chút ngọt ngào ở hậu vị.

“Ngon...”

Trương Mặc Sênh thì thào.

Tuy còn chưa quen được với vị đắng ban đầu, nhưng hương thơm và hậu vị của sô-cô-la lại khiến cậu ta càng ăn lại càng thấy được sức cuốn hút của món này. Khó lòng có thể tưởng tượng món ăn quyến rũ này lại được tạo ra từ thứ quả cứng cứng vô dụng như “Xích Tử Chi Tâm”.

Nếu buộc phải so sánh, thì Trương Mặc Sênh thấy thức quà này gần giống như nước trà. Không phải hương vị, mà là cách thưởng thức.

Tạ Thiên Hoa cũng không ngừng lại nổi sau khi nếm miếng đầu tiên.

Thế là, nhoằng một cái, hai người đã vô tình “xử” hết nguyên cả thanh sô-cô-la vừa mới làm xong.

Tạ Thiên Hoa và Trương Mặc Sênh nhìn nhau, trong mắt hiện lên rõ mồn một vẻ áy náy, đoạn cùng bật cười một tiếng. Đã có kinh nghiệm lần đầu, hai người nhanh chóng bắt tay vào làm thêm một mẻ thứ hai.

oOo

Ngày hôm sau...

Nguyễn Đông Thanh gọi mọi người lên cổ viện, tổ chức ăn uống một phen.

Những người tham gia ngoại trừ chính Bích Mặc tiên sinh, ba tên đồ đệ cùng Tiểu Thực Thần ra, thì cả Hồng Đô và Hồng Vân cũng tham dự. Thoáng chốc, tiểu viện vắng vẻ ngày thường bỗng bừng sáng dưới ánh đuốc, trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết.

Trương Mặc Sênh khệ nệ bưng một cái nồi to, mũi hếch lên tận trời, nói với vẻ mặt đầy tự hào:

“Nhìn đây nhìn đây, món ăn ở quê của tiên sinh do đích thân Tiểu Thực Thần này vào bếp: thịt bò sốt vang.”

“Được rồi. Giới thiệu thế là đủ rồi. Ăn được chưa?”

Hồng Vân vừa lên tiếng một cái, tức thì Tiểu Thực Thần giật nảy cả người lên, trong lòng không tự chủ được nhớ lại chuyện ngày hôm qua. Cậu chàng cuống quýt hắng giọng một cái, nói:

“Có ngay. Có ngay đây ạ.”

Mấy người đệ tử thấy cậu chàng bị một phen lúng túng, bèn ôm bụng cười.

Trương Mặc Sênh khịt mũi, thầm nghĩ:

“Mấy người cứ cười ta đi. Đợi lát nữa nếm thử tài nghệ của Trương Mặc Sênh này, xem xem biểu cảm của các người có đờ ra không!”

Vừa nghĩ đến cảnh mấy vị “sư huynh, sư tỷ” tương lai này ăn xong miếng đầu tiên mặt đã nghệt ra như ngỗng ỉa sau khi nếm thử tay nghề của mình, tính trẻ con lại dâng lên, thế là cười toe toét một mình.

Phải đến lúc Đông Thanh hắng giọng một cái, cậu chàng mới thảng thốt tỉnh lại từ ảo tưởng, đoạn đưa tay mở vung nồi.

Lập tức...



Một mùi thơm ngào ngạt bốc lên, khiến tất cả mọi người đều ngừng câu chuyện dang dở mà dồn mắt về phía cái nồi. Con ma men Hồng Vân tiên tử nhắm mắt, hít một hơi, chẹp miệng:

“Bay hết cả cồn rồi. Lãng phí rượu quá.”

Đám đồ đệ thì không chú tâm tới câu phê bình của con sâu rượu nổi tiếng cổ viện, toàn bộ châu đầu lại nhìn cái nồi to đang bốc hơi nóng nghi ngút đặt trên bàn.

Trương Mặc Sênh đắc chí đưa muỗng, múc thịt hầm ra thành từng bát, chia cho mọi người. Nguyễn Đông Thanh bưng cái bát sứ lên, nhìn vào thứ nước đỏ sánh mịn, từng miếng thịt con cờ nâu nâu đỏ đỏ, nổi lên cùng với khoai tây vàng, hành tây trắng, cà rốt cam, tạo thành một món hầm đầy màu sắc.

Vốn Nguyễn Đông Thanh còn lấy làm lạ vì Đại Việt Huyền Hoàng giới cũng tìm được đủ cả khoai tây, cà rốt, hành tây, những thứ mà phải đến tận thế kỷ mười chín mới du nhập vào Việt Nam. Thế nhưng, hắn lại nhớ lại đến ca-cao còn mọc hoang mọc dại ở đây được, huống chi là mấy loại củ kia? Thế là... hắn không buồn thắc mắc nữa, chuyên tâm thưởng thức món ăn.

Hai con Cải Thảo và Đá Nhỏ cũng có riêng cho mình một tô, lúc này chính đang tự mình tha vào góc sân ăn lấy ăn để.

“Ngon quá.”

“Sư tỷ, ăn thử cái này đi, cũng ngon lắm.”

“Không ngờ thứ thịt bò này cũng có thể được nấu ngon đến vậy. Ấy! Trương huynh đệ, nhường ta miếng gân đó đi.”

“Không tệ. Vẫn là nên có chút rượu. Hồng Đô.”

“Có ngay đây phu nhân.”

...

Nguyễn Đông Thanh nhìn mọi người chia nhau, tranh giành, cười đùa, thưởng thức, thì cũng bật cười một tiếng. Hắn còn nhớ như in cái ngày đầu tiên lạc đến nơi này, dưới cơn giông tố chạy bừa vào Lão Thụ cổ viện. Khi ấy còn chưa nhận nuôi Cải Thảo và Đá Nhỏ, cả tòa trang viện hoang vắng xác xơ chỉ có mỗi mình gã và Hồng Vân, sáng làm vườn đêm học chữ.

Vậy mà nhoáng một cái, tiểu viện đã có thêm một cậu ngố Lý Thanh Vân, cô tiểu thư chỉ chăm chăm nhìn gà đẻ Tạ Thiên Hoa, kế toán bất đắc dĩ Đỗ Thải Hà, Tiểu Thực Thần chỉ chuyên tấu hề Trương Mặc Sênh, và mèo máy bạo lực Hồng Đô.

Thoáng chốc...

Không rõ từ bao giờ, Lão Thụ cổ viện đã bắt đầu có dáng dấp của “nhà”, trở nên nhọn nhịp đầm ấm hơn.

Lúc này, tiệc dần vãn.

Tạ Thiên Hoa đứng dậy, gương mặt hơi hơi ửng đỏ bấy giờ thoáng hiện vẻ quyết tâm. Dường như cô nàng phải dành đến cả buổi tiệc, lại vay của hơi men cả một xô can đảm thì mới có đủ dũng khí để đi về phía Lý Thanh Vân.

Bấy giờ, cậu thiếu niên cũng đã say ngà ngà.

Tạ Thiên Hoa đưa tay, chìa một thanh sô-cô-la về phía Lý Thanh Vân, nói:

“Sư... sư huynh. Tặng huynh.”

Nói được hết cả câu, thì gương mặt trái xoan của cô nàng đã lựng đỏ lên như quả gấc.

“A. Cho ta?”

Lý Thanh Vân trỏ một ngón tay vào mặt mình, hỏi. Hành động ngây thơ vô số tội này của cậu chàng càng khiến Tạ Thiên Hoa thấy ngượng hơn. Cô nàng cúi đầu càng thấp, nhìn chằm chằm hai mũi giày đang đụng vào nhau, lí nhí:

“Phải!”

“Cảm ơn sư muội. Một tháng sau sư huynh nhất định phải đáp lễ mới được...”

Lý Thanh Vân nhận thỏi sô-cô-la, cười.

Cả tiểu viện... Nổ!

Trương Mặc Sênh xém chút phun miếng thịt chưa kịp nuốt trong miệng. Đỗ Thải Hà cũng trợn tròn mắt, ngây người ra, cảm tưởng người trước mặt hẳn phải là yêu tinh giả dạng chứ không đời nào ông sư huynh nhà mình lại nhanh nhạy được đến thế. Nguyễn Đông Thanh gật gù, thầm nghĩ xem ra thằng đệ tử này của mình cũng không ngốc lắm.

Sau đó...

Lý Thanh Vân thản nhiên đế thêm một câu:

“Cả Thải Hà, cả Hồng Vân tiên tử, cả Hồng Đô nữa.”

Nụ cười còn chưa kịp hé trên mặt Tạ Thiên Hoa cứng khựng lại, dường như có tên độc ác nào vừa rút phích cắm của cô nàng.

Nguyễn Đông Thanh nghiến răng, thầm chửi thằng đồ đệ bảy bảy bốn chín lần là “mỡ đến miệng còn không biết húp”. Cuối cùng, thân là một ông thầy mẫu mực, hắn buộc phải xen vào chữa ngượng thay cô học trò đáng thương yêu nhầm phải thằng lỗi ổ cứng.

“Con bé quý mày lắm mới cho đấy. Thầy cũng nếm rồi, tay nghề không tệ đâu.”

“Con biết. Con cũng thấy vinh dự với may mắn lắm mà.”

Lý Thanh Vân cười.

Hồng Vân ngồi một bên thản nhiên uống rượu, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía hai người Thanh Vân, Thiên Hoa. Chén rượu trên tay che đi đôi môi của nàng ta, thành thử không ai có thể nhìn thấy Hồng Vân mấp máy nói hai chữ “nói dối”.

Cuối cùng, tiệc tàn, ai về phòng người nấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play