Nguyễn Đông Thanh nói xong lời này, thì Đá Nhỏ ở trong lòng bỗng dưng giãy nhẹ. Gã thấy vậy thì thả con chó xuống đất, lấy chân huých nhẹ vào thân nó một cái, đoạn cúi người, nhỏ giọng với hai người Tạ, Đỗ:
“Các trò cũng thật là ham vui, đi đánh võ mà còn dắt theo một con chó cảnh như Đá Nhỏ làm gì cho vướng tay vướng chân?”
Kỳ thực, lúc đám Tạ Hàn Thiên rời đi, có lên chào Nguyễn Đông Thanh, nhưng bấy giờ hắn đang dở tay, nên cũng không ra tiễn. Thành thử, đến mấy hôm sau, khi không thấy con Đá Nhỏ đâu, hỏi Hồng Vân, gã mới biết mấy đứa học trò của mình đã dắt nó theo.
Nguyễn Đông Thanh đương nhiên không lo cho an nguy của con chó nhỏ, có vợ chồng Tạ Hàn Thiên đi cùng, ắt hẳn cũng chả có chuyện gì. Hắn chỉ chặc lưỡi cảm thán, đám đệ tử mình thu về đúng là còn trẻ con, ham vui! Cứ nhìn việc ba đứa đi đấu giải mà mang tâm thái như đi du lịch là biết! Đến cả con chó cũng dắt theo, một ngày còn phải bỏ thêm thời gian ra lo chuyện ăn uống vệ sinh cho nó nữa...
Nghe được lời này, còn chó nhỏ liền dụi dụi đầu vào chân Nguyễn Đông Thanh, dùng ánh mắt đầy ủy khuất nhìn y.
Kỳ thực, Nguyễn Đông Thanh nghĩ đây là việc riêng trong nhà, nên đã cố tình nói nhỏ với học trò nhà mình. Nhưng gã càng làm vậy thì người khác lại càng để tâm chú ý lắng nghe. Thành ra, khi thấy một màn này của chủ và chó, tất cả những người có mặt trong hội trường của Thiên Cơ Các lại có suy nghĩ khác.
“Tiên sinh thực sự chỉ coi Vương Tiểu Thạch là con chó trong nhà? Vậy ‘Đả Cẩu Bổng Pháp’ kia, liệu có phải là...”
Trong đầu toàn bộ khán giả ở đây lúc này, hiện ra hình ảnh Bích Mặc tiên sinh cầm gậy sắt, dùng Đả Cẩu Bổng Pháp đánh Vương Tiểu Thạch không có sức hoàn thủ...
Hồi tưởng lại trận đấu của Tiểu Thạch ban nãy, lại nhìn Lý Thanh Minh lăn lóc trên đài, tất cả không tự chủ được, hít sâu một hơi.
“Hóa ra Đả Cẩu Bổng Pháp, luyện đến tận cùng đáng sợ đến như vậy! Thua dưới thần công này, Việt Linh Vương xem ra không oan...”
Thế nhưng, nghĩ theo một hướng khác, chẳng phải Lý Thanh Minh – thiên kiêu đứng đầu trong giới trẻ đương thời – trong mắt tiên sinh còn không bằng một con chó sao?
Mà Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà nghe câu này của Nguyễn Đông Thanh, lại hiểu theo một cách hoàn toàn khác:
“Đây là sư phụ đang nhắc chúng ta không nên quá ỷ lại vào Tiểu Thạch tiền bối, sau này phải tự lập, phải suy tính chu toàn hơn sao?”
Hai nàng nhớ lại lúc ở sông Ngân, không có Tiểu Thạch có lẽ bây giờ hai người họ đã ăn chuối cả nải rồi thì liền thấy “thấm thía” “lời dạy” của thầy.
Giữa lúc tất cả còn đang suy nghĩ mông lung, mà hai người Tạ Thiên Hoa cũng chưa biết đáp sao, thì có hai người lách ra khỏi đám đông, vừa chạy về phía họ vừa vẫy tay gọi “tiên sinh”.
Người chạy trước là một cậu thiếu niên trạc tuổi hai người Tạ, Đỗ, trên người thắt chéo một cái tạp dề, chính là Trương Mặc Sênh.
Người sau thấp lùn, trùm áo kín mít, ngoài Hồng Đô ra thì còn ai vào đây nữa?
Hai người này vốn đi cùng Nguyễn Đông Thanh, nhưng mới rồi bị lạc nhau trong biển người khi chen vào đây.
Thiên Cơ Các tổ chức Võ Bảng hội, khán giả ngoại trừ tu luyện giả, kỳ thực còn có bình dân bá tánh. Người tu luyện thì được nhân sự của Thiên Cơ Các đưa đón, dẫn vào một khu riêng, có lối lên đài. Còn dân đen dân đỏ tuy không cần vé vào cửa, nhưng cũng chỉ có thể vào một khu khác tách biệt. Việc mấy người Nguyễn Đông Thanh vào sau, đáng lý phải vào khu của lão bá tánh xem hội, mà lại có thể tựu họp với hai người Tạ, Đỗ ở khu của người thi đấu hiển nhiên là trường hợp đặc biệt do Thiên Cơ Các đã dụng tâm sắp xếp.
Vừa chạy tới, Trương Mặc Sênh đã thở hào hển, nói:
“Tiên sinh, ngài đi đâu mất hút làm hai chúng ta tìm bở cả hơi tai.”
Hồng Đô lại chống nạnh, chân cố kiễng lên nhưng cũng chỉ đứng được đến bụng Đông Thanh. Cô nàng hắng giọng, nói:
“Tiên sinh! Đề nghị ngài đừng có chạy lung tung, gây cản trở nhiệm vụ của Hồng Đô.”
“Thưa thầy... hai người này là?”
Tạ Thiên Hoa, Đỗ Thải Hà nhìn nhau một cái, đoạn cùng quay sang chỗ Nguyễn Đông Thanh đang đứng, hỏi.
Hắn hắng giọng, nói:
“Người này là Hồng Đô, bây giờ đang phụ trách an toàn của thầy khi ra ngoài. Còn đây...”
Nguyễn Đông Thanh đang muốn giới thiệu, thì Tiểu Thực Thần đã cướp lời bắn nguyên một tràng:
“Chào hai vị sư tỷ. Tiểu tử là đệ tử ký danh của tiên sinh, tên là Trương Mặc Sênh. Sau này còn cần hai vị sư tỷ chiếu cố nhiều hơn.”
Cậu chàng vừa liến thoắng vừa bước tới, bắt tay hai người Đỗ, Tạ, trên miệng treo thường chực nụ cười hề hề tít cả mắt. Hai cô gái thấy cậu ta nhiệt tình quá, cũng không biết phải phản ứng ra sao cho đúng, cũng đành cười cười đáp lại, dù bán tín bán nghi cũng gọi một tiếng “sư đệ”.
Ở bên cạnh, Hồng Đô giống như ngẫm nghĩ chuyện gì đó, đoạn nhìn sang, thẳng thừng bổ một nhát đao:
“Tiên sinh. Đây có phải cái ngài gọi là cao thủ không bằng tranh thủ đúng không?”
“Ặc. Thiên Hoa, Thải Hà, đây là Trương Mặc Sênh Trương thiếu trang chủ. Lần này thầy đến Mỹ Vị sơn trang mời cậu ta về giúp ải Quan Lâm tham gia hội thi Mỹ Thực Tiến Vua mỗi năm một lần của Đại Việt. Chuyện ký danh ban nãy là thiếu trang chủ đùa thôi, hai đứa đừng xem là thật.”
Nguyễn Đông Thanh vội vàng giải thích.
Trương Mặc Sênh hơi thất vọng, sau đó lại phấn chấn lên, nói:
“Tiên sinh, quả thực tiểu tử rất muốn theo ngài học nấu ăn. Nếu tiên sinh không chê...”
“Chuyện này... để sau cuộc thi Mỹ Thực Tiến Vua hẵng nói đi.”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta tự thấy trù nghệ của mình so với Mỹ Vị sơn trang quả thực rác rưởi đến cực điểm. Bây giờ đã dốc túi dạy “cấp đông” cho Trương Mặc Sênh, thiết nghĩ với tài trí của cậu ta chẳng mấy chốc sẽ phát minh ra càng nhiều cách chế biến thịt sống.
Gã tự thấy không thể nhận bừa học trò, bằng không khéo lại làm lỡ dở tiền đồ của cậu ta, bèn vội vàng thay đổi chủ đề, nói lái sang chuyện khác.
“Sư tỷ, không ổn rồi!”
Chợt, Đỗ Thải Hà lên tiếng, tay chỏ về phía lôi đài.
Bấy giờ...
Lý Thanh Minh đột nhiên đứng bật dậy, đôi đồng tử đã hoàn toàn đổi thành màu trắng bạc. Hai tay gã vung lên, chống đỡ ngọn bổng của Lý Thanh Vân, đoạn sấn tới trước càng lúc càng sát. Hai mắt Lý Thanh Minh thậm chí chẳng thèm quan sát ngọn bổng, chỉ nhìn chằm chằm vào đối thủ không dời lấy một li. Thế nhưng mặc cho Lý Thanh Vân biến chiêu ra sao, đôi tay của hắn vẫn dễ dàng phá giải hết chiêu này đến chiêu khác.
“Mẹ nó! Thậm chí dùng cả Võ Thánh chi hồn? Mau dừng tay!”
Tạ Hàn Thiên nghiến răng, vừa định động thân, thì sáu tên thuộc hạ theo chân Lý Thanh Minh đã bay lên ngăn cản. Cả đám vừa thả tu vi, đám người quan chiến đã phải chấn kinh một phen.
Sáu tên này đều là cường giả Vụ Hải, hơn nữa xếp hạng trên Võ Bảng cũng không thấp.
“Chết đi!”
Trên lôi đài, Lý Thanh Minh đã tống một chưởng ngay ngực Lý Thanh Vân.