Nguyễn Đông Thanh cười, nói:
“Đạo gia đã rộng lòng mở một mặt lưới, vậy ba người chúng ta xin đội ơn tha mạng của ngài rồi.”
Không giống hai người Trần Dũng, Nguyên Phương, gã không tin đường đường là một cự đầu một phương tại tu tiên giới như Mỹ Vị sơn trang mà lại yên tâm kéo hết cao tầng vào trong hũ mà không phòng bị kẻ khác thừa cơ đục nước béo cò. Thậm chí, nói không khéo cái chuyện hôm nay còn là một cái bẫy.
Nếu đã thế...
Một tên phàm nhân như gã, chen chân vào thì há chẳng phải kỳ đà cản mũi, thọc gậy bánh xe hay sao? Đã không giúp được còn phá hoại, Nguyễn Đông Thanh chí ít còn chưa ngớ ngẩn đến thế.
Còn nếu Mỹ Vị sơn trang quả thực không ngờ đến có kẻ thừa lúc bọn họ thả thần hồn vào hũ đến thừa nước đục thả câu...
Ờ thì... nếu thực sự ngu đến cái mức đấy thì bây giờ có thoát chết e là cũng chả sống được bao lâu.
Ca này bệnh viện còn bó tay trả về, nữa là một tên phàm nhân như gã.
oOo
Tiêu Thiên Hóa thấy ba tên “sâu kiến” trước mắt tỏ thái độ cực kỳ hợp tác thì cũng không lấy gì làm lạ. Dù sao, đây vốn dĩ là lẽ thường tình ở đời, ít nhất đối với lão thì là như vậy. Thậm chí, ba người Nguyễn Đông Thanh “biết điều” đến nỗi lão ý nghĩ tha mạng cho cả ba thoáng lướt qua đầu lão.
Thế nhưng, sau đó Tiêu Thiên Hóa đã gạt phăng cái ý nghĩ đó đi, nhanh hệt như lúc nó xuất hiện.
Chỉ thấy lão cắn đầu lưỡi, lấy máu làm mực, lấy ngón tay làm bút, dùng khoảng không trước mặt làm giấy, nhanh chóng vẽ nên một đạo ấn quyết. Chẳng mấy chốc, một chữ “phong” đỏ rực như máu, tỏa sáng lập lòe đã hoàn thành, lơ lửng ngang chân mày Tiêu Thiên Hóa.
“Đi!”
Lão đưa tay, điểm một cái, lập tức chữ “Phong” lao vút về phía Thiên Địa Thần Úng, tốc độ nhanh đến nỗi đạo ấn quyết cơ hồ hóa thành một sợi chỉ màu đỏ máu.
Chữ máu chạm vào thân hũ, sau đó nhẹ nhàng ngấm xuyên qua lớp vỏ sành, thấm vào bên trong.
Theo đó, Tiêu Thiên Hóa cũng cảm thấy trong đầu mình giống như xuất hiện một mối liên hệ cực kỳ vi diệu và khó tả với chiếc hũ thần. Lúc này, lão cảm giác như mình chỉ cần mình động một ý niệm, Thiên Địa Thần Úng sẽ lập tức thực hiện. Hơn nữa, không gian trong hũ cũng đã hoàn toàn bị khóa cứng, nội bất xuất ngoại bất nhập.
“Về đây!”
Tiêu Thiên Hóa hắng giọng, ra lệnh một tiếng. Tức thì, chiếc hũ thần từ từ bay lên, sau đó lao về phía lão. Tiêu Đan Tử lập tức cười phá lên, thầm nghĩ khi đó quả nhiên Trương Mộng Cát không có lừa lão. Thiên Địa Thần Úng quả thực đã nhận chủ thành công.
“Không uổng công năm xưa ta tốn bao nhiêu công sức như thế...”
Kỳ thực, Tiêu Thiên Hóa thèm Thiên Địa Thần Úng đến nhỏ dãi đã lâu. Thứ thần vật này trong có thiên địa, có thể chứa được vật sống, khiến linh hồn vĩnh tồn bất tán. Có nó trong tay, chắc chắn Tiêu Thiên Hóa sẽ như hổ mọc thêm cánh, đủ sức vấn đỉnh võ bảng. Thế nhưng, hắn chờ nhiều năm mà vẫn không tìm ra được cơ hội động thủ. Thế là, không cứng được thì mềm, Tiêu Thiên Hóa bèn lân la kết giao làm thân với trang chủ Mỹ Vị sơn trang đời trước là Trương Mộng Cát, sau đó âm thầm chờ đợi thời cơ.
Năm đóm Trương Mộng Cát đấu với Đan Dược hội cũng là do y một tay đứng sau giật dây. Thế nhưng, sau trận đánh thì Trương Mộng Cát vẫn chưa chết, mà được Tiêu Thiên Hóa đưa về giấu trong Huyền Tiêu Cung, mặt ngoài thì nói là chữa thương, kỳ thực là dùng đủ mọi thủ đoạn để cạy cho được tung tích Thiên Địa Thần Úng từ miệng Trương Mộng Cát.
Cuối cùng, phải dùng đến mê dược, Trương Mộng Cát mới tiết lộ trong trận pháp của Thiên Địa Thần Úng có một chủ trận, dùng để chế ngự hũ thần phòng khi nó rơi vào tay kẻ ác. Sau khi đánh vào đó một pháp quyết, lập tức không gian trong hũ sẽ bị phong tỏa, không thu vật được, không nhả được ra. Sau đó, quyền kiểm soát Thiên Địa Thần Úng sẽ lập tức rơi vào tay kẻ thi thuật.
Chỉ đáng tiếc, Trương Mộng Cát khi đó không mang hũ thần bên người, khiến Tiêu Thiên Hóa chỉ có cách tiễn “ông bạn” này quy thiên.
Hắn lại tiếp tục một màn “mèo khóc chuột”, giả đò thương cảm. Trong lúc Mỹ Vị sơn trang tán loạn xáo xào vì cái chết của trang chủ, Huyền Tiêu Cung của Tiêu Thiên Hóa đã ra tay “giúp đỡ” rất nhiều. Nhờ đó, Tiêu Hàm Huân thành công được gả vào Ngũ Vị sơn.
Trù tính mấy chục năm, cuối cùng sắp hái được quả ngọt, thử hỏi Tiêu Thiên Hóa không đắc ý sao được?
Chính vào lúc này, tâm thần hắn hơi thả lỏng, trên thân Thiên Địa Thần Ún lập tức xuất hiện một luồng sức mạnh quái dị, cắn xé thần thức của lão. Tiêu Thiên Hóa thân là đan sư, thần hồn cường đại hơn người, cũng cực kỳ mẫn cảm so với người thường.
Lúc này bị phản phệ, cơn đau đớn phải chịu đương nhiên cũng gấp vạn lần, lập tức cả người tê rần, rú lên đau đớn.
Thiên Địa Thần Úng càng bay càng nhanh, khí thế như sét đánh, táng một đòn trời giáng vào mặt Tiêu Thiên Hóa. Hũ thần tuy không phải bảo vật thiên về chiến đấu, song cũng là một thần khí hiếm có ở đời, cho dù lôi ra nện người thì cũng có lực đánh của cả quả núi. Tiêu Thiên Hóa là đan sư, chiến lực đương nhiên không bằng võ giả bình thường, lập tức bị hũ thần đập cho văng mất nửa cái mạng.
Từ trong hũ, anh linh Trương Mộng Cát bước ra, cười gằn:
“Súc sinh! Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.”
“Trương Mộng Cát? Không thể nào? Chẳng nhẽ....”
Tiêu Thiên Hóa giật mình, nhìn về phía linh hồn vừa bước ra từ hũ thần. Vẻ bề ngoài của y vẫn không khác gì mấy chục năm trước, vẫn là một Trương Mộng Cát với vẻ ngoài hệt như đứa trẻ, hạc phát đồng nhan. Quả thực là không khác gì mấy chục năm trước, lúc địa hỏa nuốt chửng hồn phách y.
Trương Mộng Cát cười khẩy, nói:
“Chưa thấy tên súc sinh ngươi tự chuốc họa vào thân, ta đây sao nỡ hồn phi phách tán kia chứ?”
Đã thấy Thiên Địa Thần Úng xuất hiện điều dị thường, sau đó anh linh Trương Mộng Cát xuất hiện, Tiêu Thiên Hóa lẽ nào còn không nhận ra mình bị chơi xỏ một vố? Cái khiến lão bất ngờ là trang chủ tiền nhiệm của Mỹ Vị sơn trang khi đó đã lâm vào tuyệt cảnh vậy mà vẫn có thể giữ bình tĩnh, giả vờ trúng thuốc, sắp xếp quả lừa trước mấy chục năm, lại diễn một màn “dẫn lửa thiêu hồn” để lão mắc câu.
Tiêu Thiên Hóa nghiến răng, ngự Âm Dương Luân Bàn chạy mất dép.
oOo