Nguyễn Đông Thanh thấy năm người trước ăn mặc quý phái, không vua cũng chúa, bèn cúi đầu, chắp tay hành lễ:
“Thảo dân Đông Thanh xin cảm tạ thánh thượng và các vị vương gia đã chủ trì chính nghĩa, trả lại trong sạch cho chúng ta.”
“Chuyện nên làm, nên làm. Các hạ đến nước ta lại gặp phải loại chuyện này là do bọn ta tắc trách, bọn ta không bồi tội với các hạ đã là quá trọng mặt mũi rồi. Xin đừng đa lễ.”
Một vị hoàng thượng, bốn vị vương gia lúc này vội vàng lên tiếng, cũng ngăn không dám để vị “cao nhân” này quỳ xuống.
Nguyễn Đông Thanh tuy EQ thấp lè tè, song cũng nhìn ra được ngay năm người này hành xử cực kỳ khiên cưỡng. Trong ánh mắt kia là vẻ ái ngại dè chừng chứ chẳng phải sự áy náy. Gã nhìn sang Hồng Đô, lắc đầu.
Xem ra, năm người này hẳn là sợ hãi trước thực lực của cô nàng nên mới tỏ ra khách sáo như thế, cũng dứt khoát lấy Diệp tướng quân kia làm con dê tế thần.
Nếu như Nguyễn Đông Thanh đi một mình...
Chỉ sợ người đang bị lôi đi tống vào đại lao chính là hắn.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, thầm nhủ năm người này đã sợ Hồng Đô đến thế, hắn ở lại cũng chẳng được hoan nghênh. Thế là, gã bèn lên tiếng:
“Dù sao cũng may mà có thánh thượng, các vị vương gia đã ra mặt. Tại hạ còn có chút chuyện công trên người, không tiện quấy rầy thêm nữa, xin mạn phép đi trước.”
“Vậy được. Bay đâu. Chữa trị cho người này một phen, sau đó tiễn bọn họ đến truyền tống môn.”
Quả đúng như Đông Thanh đoán, năm người này vừa nghe thấy hắn muốn bỏ đi tức thì mừng húm như tiễn được vong, vội vội vàng vàng cho người tiễn hắn ra tới tận cổng truyền tống. Phiên truyền tống mà Đông Thanh bỏ lỡ do vô tình gặp phải hai cha con họ Diệp cũng nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa đâu vào đấy cả.
Trần Dũng đã được băng bó chạy chữa cẩn thận, chỉ có điều không đứng được. Nguyễn Đông Thanh nhường chỗ phía sau xe cho cậu ta, chính mình thì trèo ra đằng trước ngồi sóng vai với Nguyên Phương.
“Tiên sinh. Tiên sinh. Chờ một chút đã. Ngài muốn đến Mỹ Vị sơn trang sao?”
Ngoài ra, bám theo còn có Trương Mặc Sênh.
Cái cậu Tiểu Thực Thần này quả thực dính còn chắc hơn cả sam, mặt lại dày, có đuổi cũng không chịu đi. Lúc này sau khi thấy điểm đến của bọn họ thì lại càng nhiệt tình hơn.
“Trùng hợp quá. Tiểu tử lớn lên ở đây, xem như là thổ địa. Tiên sinh để ta đi cùng đi, chắc chắn sẽ có ích.”
Nguyễn Đông Thanh nghe cũng thấy động tâm, bèn hỏi:
“Cậu không có chuyện gì cần làm sao?”
“Nói khó nghe một câu, chứ tiểu tử trừ chết ra thì làm quái gì có cái gì gọi là đại sự? Xem như tiên sinh đồng ý rồi nhé.”
Trương Mặc Sênh leo lên xe, đoạn lại bảo Nguyên Phương ra phía sau chăm sóc cho Trần Dũng. Đoàn người chuẩn bị xong xuôi đâu đấy, người phụ trách mới khởi động trận pháp, mở ra một cánh cửa không gian đủ cho cái xe bò đi qua.
Chớp mắt...
Nhóm của Đông Thanh đã được dịch chuyển đến một thành trấn không lớn không nhỏ. Bấy giờ trời cũng đã không còn sớm, cổng thành cũng đã đóng lại, phố xá đều đã chăng đèn kết hoa sáng rực lộng lẫy. Người trấn giữ trận pháp thấy nhóm Đông Thanh đến vào giờ này thì cũng lấy làm lạ, gọi lại tra hỏi một phen. Thế nhưng sau khi nhận ra Trương Mặc Sênh thì cũng không còn nghi ngờ gì, nói bọn họ có thể đi đâu tùy thích.
Thậm chí, y còn nhiệt tình chỉ đường đi nhà trọ cho nhóm Đông Thanh.
Trương Mặc Sênh đến đây tức thì như cá gặp nước, liến thoắng giới thiệu một phen.
“Tiên sinh, nơi này gọi là Tửu Hậu Trấn. Bây giờ tối trời nhìn không rõ,, nhưng phía nam thành có một tòa núi lớn, cách đây chừng vài dặm, chia làm năm đỉnh, gọi là Ngũ Vị sơn. Mỹ Vị sơn trang chính là nằm ở đó.”
Cậu chàng nói xong, lại chép miệng vẻ thòm thèm:
“Tiên sinh đến đây, Trương Mặc Sênh này cũng xem như là chủ nhà, để ta mời tiên sinh đi uống rượu một phen.”
“Thành tên là Tửu Hậu, chẳng nhẽ rượu mạnh lắm sao?”
Nguyễn Đông Thanh nhìn sang, hỏi. Kỳ thực hắn không ưa rượu, không thích say xỉn, nên cũng không chuộng những loại quá mạnh. Tên thành đã là “tửu hậu”, thì theo gã rượu ở đây chắc hẳn phải kinh khủng lắm.
Tiểu Thực Thần nghe thế, bèn cười xua tay:
“Tiên sinh hiểu nhầm, chữ hậu của thành này là không phải chữ hậu đó (1). Tên thành này thực ra lấy ý từ ‘trà dư tửu hậu’, lại dựng phía sau Ngũ Vị sơn, nên mới đặt như vậy.”
(1: ở đây là chữ đồng âm, một chữ “hậu” là dày, đặc; chữ “hậu” sau là phái sau.)
Nguyễn Đông Thanh cười:
“Trước tiên tìm chỗ trọ đã, đang có người bị thương thế kia mà.”
oOo
Trương Mặc Sênh quả nhiên rất thạo đường đi lối lại trong thành Tửu Hậu, chẳng mấy chốc đã dẫn cả đoàn đến một quán trọ trang nhã nằm cạnh một cái hồ lớn, ven hồ trồng đầy những cây trà. Sau khi có phòng nghỉ ngơi, bò già đã vào chuồng, hai người Nguyên Phương Trần Dũng nói muốn ở trong phòng nghỉ ngơi.
Về phần Hồng Đô, cô nàng được giao nhiệm vụ bảo vệ Bích Mặc tiên sinh. Bây giờ Nguyễn Đông Thanh đi theo Trương Mặc Sênh ra ngoài hóng gió, cô nàng đương nhiên cũng sẽ phải đi cùng.
Tiểu Thực Thần chỉ cái hồ, nói:
“Đã có ‘tửu hậu’, cái hồ này chính là Trà Dư đây. Tương truyền sau khi Cô Sơn Lẫm Lẫm thắng trận, đã mang một ít trà đến Ngũ Vị sơn. Có một số hạt giống sốt lại, rơi xuống bên hồ, không ngờ ở cái nơi thấp lè tè thế này trà cũng đâm chồi được, cuối cùng thành thế này.”
Dọc theo bờ hồ có không ít thủy tạ, tiểu đình dựng lấp ló trong rừng trà. Trương Mặc Sênh chọn lấy một cái tiểu đình trông trang nhã gọn gàng nhất, kê ghế mời hai người Đông Thanh an tọa. Cậu ta kéo dưới đáy bàn ra một tấm thẻ ngọc, vừa truyền chân khí vào được độ nửa khắc thì đã có một gã tiểu nhị mặc áo bông chạy đến.
“Hoan nghênh quý khách. Không biết quý khách muốn dùng gì?”