Thậm chí, đến cả cái người đứng ra giới thiệu Nguyễn Đông Thanh cũng phải lên tiếng khuyên:
“Huynh đài, ta thấy hay là chọn món khác, hoặc ngày khác lại tham gia đi.”
Trương Mặc Sênh nghe xong, cũng gật đầu:
“Vị nhân huynh đây nói rất đúng. Các hạ vẫn là nên đổi một món khác khó hơn đến, vậy mới có tính khiêu chiến. Bằng không Trương mỗ đây có thắng cũng không võ, cái danh Tiểu Thực Thần này của ta há chẳng phải trở nên ngang hàng với bọn mua danh chuộc tiếng, lợi dụng kiếm lời hay sao?”
Người xung quanh cũng hết lời khuyên can.
“Phải đó.”
“Vị huynh đài đây có lẽ không biết, Tiểu Thực Thần này quả thực có cái lưỡi linh nghiệm lắm.”
“Vẫn là nên giữ lại tiền mà tiêu, đừng có vì khinh thường mà trộm gà chẳng được còn mất nắm thóc.”
“Mất tiền oan uổng. Mất tiền oan uổng.”
...
Trương Mặc Sênh thấy mình đã nhường hết nước hết cái, những người xung quanh khuyên can như vậy cũng đã là chí nghĩa chí tình. Nếu là người còn có tí liêm sỉ, ắt hẳn sẽ biết khó mà lui.
Nào ngờ...
Nguyễn Đông Thanh lại cười ha hả, nói:
“Cảm ơn chư vị đã quan tâm. Tấm lòng này, tại hạ xin tâm lĩnh. Thế nhưng tại hạ đã dám đưa món này cho vị Tiểu Thực Thần đây nếm thử thì ắt có nguyên do của mình.”
Đoạn, thản nhiên bước đến, đưa đĩa thức ăn về phía Trương Mặc Sênh.
Tiểu Thực Thần cười lạnh, nói:
“Huynh đài đây đã khăng khăng quả quyết như thế, Mặc Sênh nếu còn từ chối thì lại thành bất kính.”
Trương Mặc Sênh tự thấy mình đã nói đủ đằng, thế mà cái gã Nguyễn Đông Thanh này vẫn không nghe. Đã vậy, thì cũng không thể trách cậu ta được.
Nguyễn Đông Thanh giao lệ phí rồi, cậu ta mới động đũa.
Trương Mặc Sênh nhìn lát thịt, chỉ thấy hơi bóng, thái mỏng, có thể nhìn rõ cả từng thớ thịt, không có mùi gia vị nào cả. Đao công của người thái không tốt lắm, lát cắt cũng nham nhở, không thể nào vào được mắt của cậu.
Nói thẳng ra, tài nấu nướng của Nguyễn Đông Thanh cùng lắm là biết cầm dao.
Đao công tầm thường.
Miếng thịt này không nêm nếm gì, thành thử cậu ta không đoán được khả năng tẩm ướp của Đông Thanh có cao hay không. Thế nhưng nhìn thứ đao công mèo ba cẳng kia, dám chắc cũng chẳng cao vào đâu được.
Thất vọng càng thêm thất vọng...
Trương Mặc Sênh thở dài, sau đó bỏ miếng thịt vào miệng, cũng chẳng mong chờ gì cả.
Sau đó...
Cậu ta hoàn toàn chết lặng, điếng người. Trương Mặc Sênh nhìn về phía cái đĩa, hơi tỏ vẻ ngờ vực. Ban nãy, đầu lưỡi của cậu ta đón lấy vô vàn hương vị, một tổ hợp kỳ quái mà trước đây Trương Mặc Sênh chưa từng cảm thấy.
Hơi lành lạnh, quện lấy vị tươi non, hơi dai dai, hơi ngọt ngọt, lại có gì đó hơi tanh tanh.
Hơn nữa chỉ lưu lại một thoáng, vừa mới nuốt xuống, tức thì biến mất.
Giống như là cá, nhưng cá nấu lên đủ độ chắc chắn phải bông như là bông tuyết, dùng lưỡi khẽ đẩy, cũng có thể tách ra.
“Này... đây là... món gì? Nấu như thế nào?”
Trương Mặc Sênh nghĩ mãi, cũng không tìm được món nào giống như thứ mình vừa ăn cả. Cậu ta vung đũa, nháy mắt đã ăn hết vài miếng còn sót trong đĩa.
Cuối cùng...
Cũng không thể đoán được.
Khiếp sợ qua đi, Trương Mặc Sênh gác đũa, chắp tay:
“Tiên sinh thắng rồi, tiểu tử chịu thua.”
oOo
Nguyễn Đông Thanh cười, nói:
“Tiểu Thực Thần khách sáo rồi.”
Kỳ thực, lần này chính gã cũng biết, có lẽ thắng được là do may mắn. May mắn là người ở Huyền Hoàng giới này không có văn hóa ăn đồ sống, bằng không có lẽ chút trò vặt này của gã đã bị Trương Mặc Sênh nhìn thấu triệt.
Hai bên không oán không thù, Tiểu Thực Thần cũng không vì ở vào thế “chắc thắng” mà muốn lấn thêm một bước, thậm chí còn có lòng tốt khuyên Nguyễn Đông Thanh biết khó mà lui. Cái câu “quay về chọn một thứ khác” cũng chẳng qua là đưa thang cho hắn xuống. Dù sao hai bên cũng là bèo nước gặp nhau, gió mây tương hội, sau này chia tay giời mới biết có bao giờ gặp lại nữa hay không. Thành thử, có là thằng ngu mới tin rằng Nguyễn Đông Thanh sẽ thực sự quay về lấy một món khác đến thi thố.
Không thể không nói, Trương Mặc Sênh này so với mấy nhân vật trong tiểu thuyết mạng thì Đông Thanh thấy cậu ta biết đối nhân xử thế hơn nhiều. Không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, không uốn gối cong lưng, lại không cần phải cố tình hạ nhục đối phương đặng đề cao bản thân.
Quả thực rất khiến người ta có thiện cảm...
Chính vì thế, Nguyễn Đông Thanh cũng không muốn nhận một vạn lượng bạc của cậu ta. Trương Mặc Sênh tự nhận thắng hắn không võ thì không đáng, gã cũng thấy mình dùng đồ ăn sống lừa cậu ta như vậy cũng chẳng vẻ vang gì cho lắm.
Không thắng bằng chân tài thực học.
“Tiên sinh. Thắng thua phải sòng phẳng, dám chơi dám chịu, sao có thể không giữ chữ tín được?”
“Vậy xem như tại hạ dùng một vạn lượng này kết giao với thiếu hiệp đi.”
Nguyễn Đông Thanh nhún vai, cười.
Gã quả thực không giàu có gì, thế nhưng cũng không phải hạng người vì tiền mà cái gì cũng làm. Đây cũng là ranh giới làm người của Đông Thanh.
Nhớ hồi còn ở địa cầu, đồng nghiệp bè bạn ai cũng chê là gàn. Đến bạn gái cũng đùa là tính Đông Thanh như thế không giàu nổi.
Gã thấy sắc trời cũng không còn sớm sủa gì, bèn gọi Hồng Đô và Nguyên Phương cùng dắt bò đi tìm Trần Dũng xem xem làm gì mà lâu đến thế.
Trương Mặc Sênh thu lại gian hàng, láu táu chạy theo sau, xoa tay:
“Tiên sinh. Có thể bật mí món ban nãy rốt cuộc là thịt gì không? Chế biến thế nào?”
“Chuyện này à? Không tiện nói...”
“Tiên sinh không có vẻ là người ở Quảng Lăng, không biết định đi đến đâu?”
...
Ba người một con bò, bây giờ có thêm một cậu Tiểu Thực Thần làm cái đuôi, nhìn ngang ngó dọc mãi rốt cuộc cũng thấy Trần Dũng. Cậu lính bị bốn năm tên chặn lại, mặt mũi đã sưng tấy, máu chảy đầm đìa.