Hồ Ma Huyền Nguyệt lại tiếp:

“Nói thì nói vậy, nhưng thành thật mà nói, Đồng Quang Vinh không phải đối thủ của Vân thị. Tuy trong hai cuộc chiến, y lập nhiều chiến tích, nhưng căn cơ nông cạn. Quan lại ở châu Kim Quy từ thành chủ đến huyện lệnh đều có dây mơ rễ má với Vân thị. Một khi Vân Trọng Mạc vung tay, đám quan văn này nhất tề làm khó trên phương diện nội chính, chỉ sợ Bát Kỳ hầu sẽ lập tức thất bại.”

“Hồ Ma châu chủ không muốn Vân Trọng Mạc tiếp quản châu Kim Quy quá nhanh?”

“Bản châu chủ quả thật là có ý này. Nếu như châu Kim Quy ổn định quá nhanh, lấy ánh mắt của Vân Trọng Mạc, chỉ sợ là có thể xem thấu chiến trường Lệ Chi sơn. Đồng thời, cải cách của Bích Mặc tiên sinh cũng cần phải mở rộng ra các thành các huyện. Nếu đột nhiên bị ngáng chân, chỉ sợ là không kịp Thiên Kiêu chiến. Không biết Mạc tiên sinh có kế hay nào để trợ giúp Đồng Quang Vinh một lần?”

Hồ Ma Huyền Nguyệt nói.

Mạc Vấn thở dài, lắc đầu.

Hồ Ma Huyền Nguyệt nhìn mà lòng lo ngay ngáy, không nhịn được lên tiếng hỏi thăm:

“Tiên sinh cũng thúc thủ vô sách?”

“Cách thì có, nhưng châu chủ cũng biết trên núi có hai vị là Xuyên Vân Tiễn và Binh Trung Hiệp. Nếu để Chu lão biết Mạc mỗ giúp Đồng Quang Vinh, chỉ sợ ngày mai sẽ lấy bao tải treo ta lên trần nhà.”

“Tiểu nữ vô ý.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt thở dài, tự trách mình quên khuấy mất hai vị này.

Tứ Mãnh Khuyển của tổng binh Quan Lâm đời trước, duy chỉ có Đồng Quang Vinh là làm cầm thú.

Thừa lúc nguy nan, cưỡng bức chủ mẫu.

Chu Văn Võ và Cao Tử Trọng chưa nổi đóa lên tìm hắn tính sổ đã có thể gọi là định lực vượt xa thường nhân rồi.

Đúng lúc này...

Một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào:

“Mạc tiên sinh cứ nói đừng ngại.”

Mạc Vấn không ngẩng đầu, Hồ Ma Huyền Nguyệt thì ngoái ra phía cửa. Chỉ thấy lúc này có ba người đang phăm phăm bước vào, kẻ vừa lên tiếng hẳn là vị trung niên tóc muối tiêu dẫn đầu.

Phía bên trái, một người độ ba mươi, giữa mặt có vết sẹo dài nhún vai, nói bằng giọng bất đắc dĩ:

“Quân sư à, không phải Đặng mỗ muốn giúp người ta nghe lén, chỉ là tính khí của Chu lão thế nào ngài cũng biết.”

Mạc Vấn gật đầu, nói:

“Hồ Ma châu chủ, để tại hạ giới thiệu một phen. Cái gã vừa lên tiếng từng là Bạch Mã Hầu của Đại Hoàng, giờ đang là chiến tướng đệ nhất của Lệ Chi sơn: Đặng Tiến Đông. Vị trung niên mở lời đầu tiên là Binh Trung Hiệp Cao Tử Trọng. Về phần tiếng bước chân thứ ba hẳn là Xuyên Vân Tiễn Chu Văn Võ.”

Gã vừa dứt lời, đã nghe tiếng cười ồm ồm cất lên:

“Nếu không phải Chu mỗ dùng đôi mắt này để ăn cơm thì chỉ sợ cũng không dám tin Mạc quân sư ngài không nhìn thấy.”

“Lão Chu, ý tứ một chút. Nơi này còn có người ngoài.”

Cao Tử Trọng hắng giọng, thò tay đánh vào gáy Chu Văn Võ một cái, đoạn ho khan:

“Chuyện quân sư và vị Hồ Ma châu chủ đây nói khi nãy, tại hạ cũng vô tình nghe được ít nhiều.”

“Không biết Cao tướng quân có gì chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì không dám. Chỉ là quân sư nghĩ Cao mỗ là người như thế nào?”

Hồ Ma Huyền Nguyệt phát giác trong giọng nói của vị Binh Trung Hiệp này loáng thoáng chứa đựng vẻ bất mãn, bèn thành thật ngồi một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, im lặng lắng nghe.

Mạc Vấn mới cười, nói:

“Không biết Mạc mỗ đã làm gì đắc tội Cao tướng quân?”

“Mạc quân sư, thứ cho Cao mỗ hỏi thẳng, chẳng nhẽ trong mắt ngài Cao Tử Trọng ta là kẻ nhỏ nhen thiển cận, vì nhỏ bỏ lớn hay sao?”

Cao Tử Trọng kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, thổi râu phì phì. Chu Văn Võ cười hềnh hệch, không có vẻ gì là ngạc nhiên trước phản ứng của thằng bạn cả. Đặng Tiến Đông ôm gậy, tựa lưng vào tường, thức thời không xen vào chuyện này.

Cao Tử Trọng uống xong chén trà, mới nói tiếp:

“Mạc quân sư, ơn tri ngộ của tổng binh Cao mỗ cố nhiên phải báo, thù với tên khốn Đồng Quang Vinh kia tại hạ cũng tất phải trả, nhưng đây là chuyện riêng của Cao mỗ. Huống hồ, ơn tri ngộ của tổng binh là ơn, ơn cứu mạng của Lão Thụ cổ viện cũng là ơn, há có thể nhất bên trọng nhất bên khinh cho được? Nếu quân sư ngài chỉ vì thù oán cá nhân của tại hạ mà làm lỡ chuyện của tiên sinh, há chẳng phải khiến Cao mỗ lâm phải cảnh bất nghĩa hay sao?”

Mạc Vấn cười, nói:

“Cao tướng quân quá lời, Mạc mỗ đương nhiên biết ngài là người nghĩa bạc vân thiên. Thế nhưng có những chuyện ngài không tự mình lên tiếng, tại hạ mà tự tác chủ trương thì cũng không phải. Đây là nguyên tắc, cũng là thái độ của Lệ Chi sơn với tướng quân.”

Cao Tử Trọng nghe xong, im lặng không nói tiếng nào, chỉ có đôi bàn tay là chầm chậm thu lại thành nắm đấm.

Nếu vừa rồi Mạc Vấn nhận lời giúp Đồng Quang Vinh, thì tuy lão hiểu đấy là y làm vì đại cục, nhưng nói hoàn toàn cảm thấy dễ chịu với quyết định này của vị quân sư thì là nói dối.

Thành thử...

Tuy biết, rất có thể phản ứng của mình đã nằm trong tính toán của vị Manh Quỷ Tài trước mắt, Cao Tử Trọng vẫn thấy cảm động.

Loại cảm giác được coi trọng, khiến người ta nổi lòng “muốn chết cho tri kỉ” này, Cao Tử Trọng đã không được nếm trải kể từ khi tổng binh đời trước của ải Quan Lâm tử trận.

Hồ Ma Huyền Nguyệt nói:

“Tiểu nữ mạn phép xen ngang một câu, bây giờ xem như khúc mắc của Cao tướng quân đã giải. Mạc tiên sinh, không biết ngài có lương sách nào để giải quyết chuyện ở châu Kim Quy hay không?”

Mạc Vấn nói:

“Chuyện ấy không khó. Hồ Ma thành chủ đã nghe cái tên Trương Do Cơ bao giờ chưa?”

“Tiểu nữ từng thấy trong chiến báo, dường như y là mưu sĩ theo quân của chi viện binh từ châu Hỷ Phượng. Sau trận Huyền Võ pha, Trình Chân Kim mất tích, cánh quân phía nam tạm thời do Đinh Bật và y nắm quyền. Ngoại trừ những chuyện này ra, quả thật tiểu nữ không biết gì hơn.”



Hồ Ma Huyền Nguyệt nhíu mày, âm thầm ghi nhớ cái tên này.

Dù sao, có thể được Manh Quỷ Tài nhắc tên thì chắc chắn không phải kẻ đơn giản. Cho dù hiện giờ họ Trương vô danh tiểu tốt thì cũng nhất định có ngày nổi danh.

Hồ Ma Huyền Nguyệt tin là vậy.

Mạc Vấn lại tiếp:

“Tại hạ ngờ rằng cái chết của Vân Tiêu Mạc là do y gây ra. Người này dã tâm không nhỏ, ắt là không chịu ở dưới kẻ khác. Không bằng Hồ Ma châu chủ lấy danh nghĩa thống soái chiến trường Lệ Chi sơn, điều hắn sang làm việc dưới trướng Đồng Quang Vinh...”

“Kế hay.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt nhắm mắt suy tư, chỉ thoáng chốc đã hiểu được thâm ý của Mạc Vấn, cũng biết mình cần phải làm gì. Thế là y thị vô thức vỗ tay tán thưởng, buột miệng thốt ra một tiếng khen.

Mặc kệ y thị có bằng chứng hay không...

Chỉ cần Hồ Ma Huyền Nguyệt hạ lệnh, điều Trương Do Cơ sang châu Kim Quy, lão ta chắc chắn sẽ có tật giật mình. Chỉ cần y thị loan tin cái chết của Vân Tiêu Mạc có liên quan đến lão, thì vì tình anh em cũng tốt, vì mặt mũi của gia tộc cũng được, Vân Trọng Mạc không thể không đến làm ra ngô ra khoai với Trương Do Cơ.

Lấy thủ đoạn của Vân thị, muốn cạy miệng một thư sinh vô danh tiểu tốt nào có khó khăn gì?

Một chiêu này vừa ra, Trương Do Cơ không muốn cũng phải phò tá Đồng Quang Vinh đối đầu lại với Vân Trọng Mạc. Bằng không, ngày Vân thị nắm châu Kim Quy trong tay cũng là ngày Trương Do Cơ nằm yên vị trên thớt, mặc vị Cửu Tiêu hầu kia cắt tiết băm chặt.

Đường sống duy nhất của lão chính là trở thành tâm phúc của Bát Kỳ Chiến Hầu.

Hồ Ma Huyền Nguyệt bấy giờ mới nhận ra là mình thất thố, hắng giọng một cái, chắp tay thi lễ với Cao Tử Trọng, rồi tiếp:

“Một kế xua hổ nuốt sói này của Mạc tiên sinh có thể nói là tính toán hết thảy, nắm chắc nhân tính trong lòng bàn tay. Tiểu nữ bội phục.”

“Không thể gọi là hổ, cùng lắm là buộc hai con chó vào trên một chiếc thuyền, rồi đẩy về phía con rồng mà thôi.”

Mạc Vấn cười nhạt, lắc đầu.

Theo gã thấy, trừ phi Trương Do Cơ là một kẻ tầm cỡ như vị đó ở cổ viện, có tài bện rơm thành vàng thì may ra mới giúp Đồng Quang Vinh thắng được Vân thị.

Lúc này, bên cạnh chợt có tiếng ai đó tằng hắng một cái...

Sau đó, giọng của Cao Tử Trọng bình thản cất lên:

“Việc của tên họ Đồng đến đây coi như viên mãn, thế nhưng Cao mỗ cảm thấy trận đánh sắp tới giữa Lệ Chi sơn và thành Bạch Đế còn cần phải bàn thêm.”

Hồ Ma Huyền Nguyệt thấy vị Binh Trung hiệp này đột nhiên lên tiếng, không khỏi ngạc nhiên nhìn sang.

Tứ Mãnh Khuyển Quan Lâm từng uy chấn một thời, tính cách của mỗi vị đều theo cái miệng của thuyết thư tiên sinh truyền khắp đất Việt. Thời trẻ, lúc vừa được Binh Bộ thượng thư đời trước nhận nuôi, y thị cũng thường xuyên ra tửu quán, trà lâu nghe kể chuyện về bọn họ. Trong đó, Cao Tử Trọng làm người kiệm lời ít nói, quy quy củ củ, quả thật là một “thanh niên nghiêm túc” đối nghịch với tên “nổi loạn” Chu Văn Võ.

Lúc này, y đột nhiên lại lên tiếng, khiến Hồ Ma Huyền Nguyệt theo bản năng cảm thấy chuyện y sắp nói ra hẳn là vô cùng nghiêm trọng.

Chỉ nghe Cao Tử Trọng trầm giọng nói:

“Giả cuối cùng cũng là giả, không thể lừa được trí giả, chi bằng chúng ta đánh thật.”

Y ngừng một chốc, mắt đảo một vòng, liếm môi nói tiếp:

“Trương gia tuyệt không phải loại ăn chay, chỉ sợ nếu không làm tới cùng chuyện chúng ta cấu kết với nhau không bao lâu cũng lộ.”

Đang lúc Hồ Ma Huyền Nguyệt cảm thấy lời của vị Binh Trung Hiệp này cũng có lý, thì đã nghe Chu Văn Võ cười phá lên:

“Mọi người đừng để hắn lừa, thằng cha này ngoài mặt đạo mạo nghiêm trang, thực ra vừa nhỏ nhen vừa thù dai. Cái gì mà giả tượng không lừa được trí giả? Chả qua là muốn đánh Bạch Đế thành một trận mới tìm cớ thôi.”

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play