Quay trở về chuyện của Lệ Chi sơn...
Lê Dực hạ chỉ giáng tội Nguyễn Đông Thanh có thể nói là khiến thiên hạ rung chuyển.
Hồ Ma Huyền Nguyệt vốn có thể đến chiến trường Lệ Chi sơn từ nửa tháng trước, song vì chuyện này mà hạ lệnh đóng quân đồn trú lại đất phong của Quan Hạ Băng, đặng tiện bề quan sát biến hóa của thiên hạ.
Phủ thành chủ thành Tế Kỳ...
Quan Hạ Băng rót đầy một chén trà, đưa tay ra hiệu:
“Mời Hồ Ma châu chủ.”
“Có thể uống được trà của Trấn Bắc vương quả thật là tam sinh hữu hạnh.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng không khách sáo, đưa tay đón chén trà, nhấp khẽ một ngụm. Động tác phẩm trà ưu nhã thanh lịch, quả thật hơn xa thằng cha ăn thùng uống vại nào đó đang hưởng thụ cuộc sống thất nghiệp ở Bạch Đế.
Yên lặng nhấm nháp hương vị một lúc, Hồ Ma Huyền Nguyệt mới mở mắt, gật đầu:
“Trà ngon.”
Sau đó, hai người lại im lặng.
Quan Hạ Băng gỡ Long Nha Ngân Lân Kích từ trên tường xuống, lấy khăn vải ra lau chùi cẩn thận.
Hồ Ma Huyền Nguyệt lại đặt tay lên đùi, yên tĩnh lắng nghe tiếng dòng sông chảy bên dưới.
Hai người đều đang chờ, xem ai là người thiếu kiên nhẫn hơn.
Cuối cùng, Quan Hạ Băng tuy cũng từng làm thống soái Tĩnh Hải quân, song chung quy cũng còn trẻ. Cô nàng thở dài, buông ngọn kích trong tay xuống, hỏi:
“Thành chủ đến tìm bản vương hẳn không phải muốn nói chuyện phiếm.”
“Trấn Bắc vương cảm thấy thế cuộc Đại Việt ta bây giờ thế nào?”
Hồ Ma Huyền Nguyệt không vội giải đáp, mà khẽ vén mớ tóc mai qua vành tai.
“Hỷ Phượng bây giờ, chiến công của Lý Thanh Minh hiển hách, thanh thế như mặt trời ban trưa. Chỉ e là đã đạt đến cảnh trăm họ chỉ biết Linh Vương, không biết Trư Đế.”
“Vị quân sư năm xưa của vương gia quả thật là người tài, không có y thị sắp đặt, Lý Thanh Minh cũng không thể tạo nên cảnh nước trong nước như hiện giờ.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt cười, trong lời nói giấu một con dao, giống như muốn nhắm thẳng vào trái tim của Quan Hạ Băng.
Hàm ý rất rõ ràng...
Nếu không phải Ngân Lang – Trấn Bắc vương – đồng ý để Thẩm Tư Quân đến làm việc cho Lý Thanh Minh thì hắn cũng không có ngày hôm nay.
Quan Hạ Băng thản nhiên đáp:
“Đúng vậy. Dì Thẩm từ xưa đã có đại tài, chẳng qua là bản vương không thể trọng dụng.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt cũng không gấp, chuyển sang nói chuyện phía đông:
“Châu Kim Quy bây giờ, Vân thị muốn ngóc đầu trở lại, Đồng Quang Vinh không muốn chia sẻ binh quyền, đã thành thế cục long tranh hổ đấu. Cửu Tiêu Hầu đấu với Bát Kỳ Hầu, ai thắng ai bại, trong phút chốc khó mà nói rõ.”
“Vậy cũng chỉ còn... phương bắc?”
Quan Hạ Băng nhìn về phía Hồ Ma Huyền Nguyệt, lạnh nhạt hỏi:
“Hồ Ma châu chủ cũng muốn học Linh Vương, để người của châu Ngọc Lân chỉ biết có thành Bạch Đế, không hay có thành Cổ Long? Nhưng lại danh bất chính, ngôn bất thuận, cần có một vương gia bù nhìn?”
“Trấn Bắc vương đừng dọa tiểu nữ như vậy.”
Hồ Ma Huyền Nguyệt che miệng, cố tình nói giọng sợ sệt, nhưng biểu cảm ánh mắt lại tỉnh queo, đến diễn cũng chẳng buồn diễn. Quan Hạ Băng thấy phản ứng của y thị quái lạ như thế, càng lấy làm khó hiểu:
“Không biết rốt cuộc châu chủ muốn nói gì?”
“Vương gia đã không muốn vòng vo, thì để tiểu nữ nói thẳng vậy. Thiên hạ sắp tới, chậm nhất là sau Thiên Kiêu chiến, sẽ xảy ra biến đổi lớn. Lê Dực hạ chỉ trách tội Bích Mặc tiên sinh, đã khiến không ít người chỉ trích, có thể nói là mất đi lòng người. Hiện giờ Linh vương tích cực ở phía nam mua chuộc nhân tâm, tích lương trữ cỏ, hẳn là có ý định tự lập. Mà ở thành Bạch Đế, trước khi treo ấn từ quan, tiên sinh cũng đã thực hiện không thiếu cải cách. Nếu có thể mở rộng ra cả châu Ngọc Lân, trong vòng một hai năm chắc chắn làm ít công to.”
Ngừng một chốc, Hồ Ma Huyền Nguyệt lại tiếp:
“Đến lúc đó, ủng hộ thái tử cũng được, tự mình tranh bá cũng tốt, chí ít có thể ngăn cản binh phong của Lý Thanh Minh.”
“Hồ Ma châu chủ đang ám chỉ Linh vương có lòng khác?”
“Trấn Bắc vương, trên đời này có mấy ai kháng cự được dụ dỗ của quyền lực? Chớ nói chi Linh vương vốn là con đẻ của Võ Hoàng. Vương gia, cho dù ngài không muốn nghe tiểu nữ nói về Lý Huyền Thiên, thì hôm nay tiểu nữ vẫn phải nói. Kể từ sau chiến tranh Tề - Việt, Võ Hoàng sớm đã công cao át chủ. Cả Đại Việt ta chẳng thiếu người nói năm đó không có Lý Huyền Thiên thì không có Đại Việt; Đại Việt có thể không có hoàng đế, nhưng không thể không có Võ Hoàng. Linh vương chỉ cần là kẻ hơi có dã tâm, nghe những lời này từ bé đến lớn, trong lòng há lại không sinh ra ý đồ khác? Những năm nay hắn bồi dưỡng tâm phúc trong quân, xung phong đi Táng Thi đinh lịch luyện là để làm gì, chẳng nhẽ Trấn Bắc vương không nhìn ra?
“Nếu là lúc trước thì cũng thôi. Nhưng hiện giờ y có Liễu Thần Mưu phụ tá, rốt cuộc có thể làm ra chuyện gì ai mà biết được?”
Hồ Ma Huyền Nguyệt phân tích có lí có cứ, Quan Hạ Băng chỉ biết im lặng lắng nghe.
Cuối cùng, chờ thành chủ thành Bạch Đế nói xong, cô nàng mới lên tiếng hỏi:
“Vậy Hồ Ma châu chủ có dự định gì?”