Cuối cùng, tông chủ Băng Hà tông cũng không phải đối thủ của Trương Mặc Sênh.
Lão múa song chưởng, hàn khí tỏa ra bức người, dự định dùng một đôi Huyền Âm chưởng thành danh này đỡ được năm chiêu mười thức, thừa cơ tháo chạy giữ mạng. Thế nhưng, chỉ đỡ được hai nhát dao, bàn tay của lão đã tê bại vô lực, cả hai cánh tay buông thõng.
Nhát đao thứ ba chém tới, cái đầu của tông chủ Băng Hà tông cũng rơi xuống đất.
Trương Mặc Sênh hạ lệnh cho binh sĩ dưới quyền khống chế đám “đệ tử” Băng Hà tông, điểm huyệt đạo phong bế chân khí cẩn thận, sau đó giải hết về Cốt Sơn.
oOo
Trong lúc Trương Tiểu Thực Thần đi diệt Băng Hà tông, thì một môn phái khác tên Bái Nguyệt giáo cũng phải hứng chịu hậu quả.
Cứ như Hạ Hầu Duyệt kể thì trước đó không lâu, Bái Nguyệt giáo này ngang nhiên sai đệ tử đến cứ điểm đón khách của Lệ Chi sơn bắt người, đã vậy còn đập biển, phá quán. Những người phụ trách việc bảo an ở cứ điểm hôm đó không một ai sống sót, đều bị chém bêu đầu.
Đầu người dựng thành một cái gò nhỏ, máu rỉ thành vũng lớn, lại để lại lời đe dọa.
“Nếu còn mắt mù định theo chân Lệ Chi sơn, thì cho dù có thuốc tiên cũng không cứu được.”
Đỗ Thải Hà cũng dẫn một trăm quân, Tạ Thiên Hoa theo lược trận, đi chinh phạt Bái Nguyệt giáo.
Tam đồ đệ của Lão Thụ cổ viện cũng chẳng buồn náu mình nghe lén, không muốn nói nhiều lời như Trương Mặc Sênh. Chỉ trong nửa canh giờ, tổng đàn Bái Nguyệt giáo bị xe tăng giấy san phẳng, đám giáo chủ hộ pháp đều bị bêu đầu, giáo chúng bị phong tỏa chân khí, giải về Cốt Sơn.
Con cá mặt trời Cốt Sơn vốn chỉ biết oằn mình nhịn nhục, chịu đánh chịu mắng đột nhiên trở mình, hé hàm răng nuốt gọn hai thế lực lập tức khiến mười bốn bang, hai mươi tư phái, sáu tông môn còn lại đều giật mình. Ngay trong đêm, tông chủ Huyền Thiên tông triệu tập các tông chủ dưới trướng lên núi nghị sự. Thanh Hà phái thì đánh tiếng, ngay sáng sớm hôm sau sẽ tổ chức Bách Giáo hội, mời chư vị giáo chủ cùng đến chuyện trò.
Chỉ có Ngọa Hổ bang là cười trên sự đau khổ của người khác, mười ba bang dưới trướng cũng xì xào nhỏ to, ai cũng có tính toán của riêng mình.
Trong lúc nam bộ Táng Thi đinh náo loạn nháo nhác, thì hai người Đỗ Thải Hà, Trương Mặc Sênh đã lần lượt dẫn quân về Cốt Sơn. Kiểm ra mới thấy, lần này bắt được hơn một trăm ba mươi người, tịch thu được không thiếu vật tư chiến lược, nhất là lương thực và dược thảo.
Đối với một Cốt Sơn đang giật gấu vá vai mà nói, nhận được chỗ tài sản này quả thật không khác gì đất hạn gặp mưa lành.
Ngày trước, khi Quân Doanh trở mặt, trong một ngày quét sạch chân rết của Cốt Sơn ở phía bắc vùng Tam Trấn và Thấp Cương, Hạ Hầu Duyệt cơ hồ là lo đến muốn rụng tóc. Dù sao, hắn hiểu rất rõ nhiệm vụ của mình, chẳng những cần phải tiếp thụ máu mới cho Lệ Chi sơn, mà còn phải chuẩn bị lương thực vật tư cung cấp cho Phó Kinh Hồng và đồng bọn đánh trận.
Quanh Lệ Chi sơn nhiều đầm lầy, tuy Phó trại chủ sớm đã hạ lệnh cho người ta khai khẩn ruộng lúa trong núi, song cũng chỉ như muối bỏ biển.
Táng Thi đinh tuy tình cảnh ác liệt, song chí ít vẫn còn có Nhất Phẩm phường và Hắc Tam Giác.
Quân Doanh tuy không trở mặt ngay với Hắc Tam Giác, song cũng phái tướng lĩnh thiện chiến đến ôm cây đợi thỏ. Chỉ cần người của Cốt Sơn xuất hiện, bọn hắn sẽ động thủ đánh cướp một phen.
Hạ Hầu Duyệt bớt ăn bớt mặc, điều phối cẩn thận, lại thêm chỗ lương thảo Đặng Tiến Đông cướp được của Lý Quỷ và Liễu Trường Thanh thì mới đủ lương thực duy trì cho Lệ Chi sơn đánh thắng trận Huyền Võ pha. Nếu Mạc Vấn không thể tốc chiến tốc thắng, tam tộc không âm thầm hỗ trợ, chỉ sợ kẻ cạn lương thua trận phải là Lệ Chi sơn.
Trường Mệnh Trùng lập tức cho người chuẩn bị còng sắt, trường kỳ phong bế chân khí của đám tù binh bị bắt này, sau đó cho đi làm khổ sai.
Thậm chí, ngay cả vậy, Hạ Hầu Duyệt vẫn cảm thấy bốn người Lý Thanh Vân hãy còn tâm thái của thiếu niên, không hạ thủ tàn nhẫn được. Nếu như là lão, vậy thì ngày hôm nay Băng Hà tông và Bái Nguyệt giáo chắc chắn sẽ gặp cảnh diệt môn hủy giáo, chó gà không tha.
Táng Thi đinh có thể thiếu nhiều thứ, nhưng chắc chắn không thiếu gông cùm xiềng khóa của tội phạm. Nói loại mặt hàng này là đặc sản nơi đây cũng chẳng quá.
Thành thử, không tốn bao nhiêu thời gian, tay chân của Hạ Hầu Duyệt đã tìm đủ còng sắt cho đám tù binh.
Chờ đến lúc tên đệ tử cuối cùng của Băng Hà tông bị đeo còng lên tay, Trường Mệnh Trùng mới gật đầu hài lòng. Lão nhìn tên lính tay cầm giáo dài đang đứng trông chừng đám tù binh, nói:
“Tốt. Chú mày dẫn bọn nó vào khu chuồng trại, nhớ chú ý cẩn thận đừng có mà lật thuyền trong máng. Làm tốt thì bản quản sự sẽ nói giúp mấy lời dễ nghe trước mặt các vị tướng quân.”
Tên lính dạ ran một tiếng, rào bước rời khỏi.
Lúc Hạ Hầu Duyệt trở lại soái trướng thì hai người Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh cũng đã cởi giáp, mặc áo vải mỏng đứng trước sa bàn, Tiểu Thực Thần lóc cóc chạy đến chỗ lão, huých vai một cái, cười cười:
“Hạ Hầu quản sự, ngài quả thật là không nghĩa khí chút nào. Nơi này có nhiều thịt như vậy mà lại không nói cho bản thiếu gia, cũng không biết điều chục con đến Lệ Chi sơn. Ngài có biết đoạn thời gian này, ta luộc rau xào tỏi đến mốc cả đồ nghề rồi không?”
“Xin Hắc Tứ tướng quân đèn trời soi xét, đất nơi này khô cằn, trồng cỏ thả bèo thì được chứ thóc lúa nào mọc cho nổi? Tiểu nhân cũng chỉ có cách tận dụng địa hình Cốt Sơn, xây vài ba cái chuồng, thả độ ngàn con heo, chờ lớn sẽ bán vào Thấp Cương cho kẻ có quyền có thế ở Táng Thi đinh ăn đổi bữa. Cho dù cho tiểu nhân một trăm lá gan, tiểu nhân cũng không dám để anh em Lệ Chi sơn ăn rau nhai cải, bản thân thì ở đây thịt thà cá mú...”
Trương Mặc Sênh thấy lão tỏ vẻ sợ sệt, bèn cười:
“Chỉ đùa với lão thôi. Nhưng ta tu trù đạo, đã lâu không làm thức ăn mặn, khó tránh tay nghề thụt lùi. Không bằng quản sự hạ lệnh thịt chục con lợn, để bản thiếu trổ tài, khao quân một buổi, coi như là để ăn mừng trận đầu ra quân thuận lợi.”
“Hắc Tứ tướng quân đã có lệnh, hạ quan nào dám không nghe?”
Hạ Hầu Duyệt vội cúi đầu, đáp.
Tạ Thiên Hoa cười, xua tay:
“Được rồi, chuyện ấy thì để sang bên. Xích Đại, anh định sẽ làm gì tiếp theo?”