Lại qua ít ngày...

Bốn người Dư Tự Lực, Hàn Thu Thủy, Lã Vọng Thiên và tiểu công chúa Long U lục tục chuyển vào Bạch Đàn cổ viện.

Căn viện này vốn là Hồ Ma Huyền Nguyệt chuẩn bị cho Nguyễn Đông Thanh dừng chân, tuy diện tích nhỏ hơn phủ Chưởng Ấn rất nhiều, nhưng thắng ở bài trí thanh nhã. Hơn nữa, trước khi chạy đến chiến trường, thành chủ thành Bạch Đế cũng đã cho người chuẩn bị mọi thứ từ giường tủ bàn ghế đến gạo muối trà rượu, có thể nói là chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, chẳng thiếu thứ gì.

Nguyễn Đông Thanh vào ở được ít lâu, thì tin đồn truyền khắp thành. Không thiếu hàng xóm láng giềng sát vách tò mò chạy sang chỗ gã, hoặc thò đầu từ tường bao vào nhìn, hoặc là len lén quan sát từ tửu lầu khách điếm đối diện. Bất giác, Nguyễn Đông Thanh cảm giác như mình trở thành khỉ xiếc, chỉ có thể cười khổ.

“Tiên sinh. Tiên sinh. Chúng ta làm được rồi!”

Hôm nay, khác với ngày thường, tiểu công chúa Long tộc vừa từ phủ Khai Phong quay về đã hí hửng chạy vào trong đình, phi lên ngồi ở băng ghế đối diện với Nguyễn Đông Thanh. Cô nàng nhìn ngang ngó dọc, đoạn đưa tay vơ lấy bình trà đặt trên bàn, tu một hơi cạn sạch. Nguyễn Đông Thanh chờ Long U uống hết non nửa ấm trà mình vừa pha, rồi mới hỏi:

“Không biết tiểu công chúa nói ‘làm được’ ý là chuyện gì?”

“Tiên sinh, ngài chỉ là tạm thời từ quan, lui về phía sau màn, không phải mất trí nhớ. Đương nhiên là chuyện phổ biến loa phường rồi.”

Cô nàng nói đến đây, thoáng dừng lại một lát, lại tiếp:

“Trước đây, cách làm của Kim lão tuy cũng có thể thực hiện được chuyện truyền âm, nhưng lại phụ thuộc vào Vu đạo. Nếu không có Kim lão tiền bối tự mình ra tay, thì không thể nào thiết lập chi nhánh mới được. Trước mắt gói gọn ở Bạch Đế thì thôi, nhưng về sau nếu muốn mở rộng ra toàn Huyền Hoàng giới thì sức người không đủ. Thế là, bọn tiểu nữ nghĩ ra một cách.”

Long U trải một bản vẽ ra trên bàn, nói:

“Mời tiên sinh xem. Ban đầu mấy người chúng ta và Kim lão tiền bối nghĩ theo hướng của loa đài, lợi dụng các nốt tâm linh trong không trung để làm điểm trung chuyển tín hiệu, cuối cùng lại thành đi vòng...”

Nguyễn Đông Thanh nghe cô nàng nói một thôi một hồi nào thì chân khí, nào là nốt tâm linh trong trời đất, càng nghe lại càng cảm thấy đầu ong ong, bên tai ù lên, chẳng khác nào lúc ngồi trong giảng đường triết học đại cương thời sinh viên. Cuối cùng, không chịu nổi bị dày vò nữa, gã mới hắng giọng, nói:

“Tiểu công chúa, chuyện tu luyện của giới tu sĩ các người tại hạ thật sự không hiểu, hay là đừng nói đến nữa được không?”

Long U thoáng bĩu môi một cái, thầm nghĩ tiên sinh càng lúc càng thích giả vờ. Song, cô nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, không nhắc gì đến chân khí và hệ thống tu hành của Huyền Hoàng giới nữa.

Có vậy, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta mới hiểu được đại khái.

Té ra, cải tiến mới của Kim Chính Dương và ba người Hàn, Lã, Long là thay vì cố gắng tái hiện sóng vô tuyến ở Huyền Hoàng giới, thì “loa phường” đời mới sẽ hoạt động dựa trên nguyên tắc hoạt động của in-tơ-nét.

Bọn họ cho xây dựng một căn phòng cách âm ở trung tâm thành Bạch Đế, chính giữa để một hồ nước, dùng trận pháp hạ thấp nhiệt độ. Kim Chính Dương sau đó sẽ câu thông với các nốt tâm linh trong trời đất, di dời vào cái hồ này. Tên tạm gọi của nó là “Hồ Trung Chuyển”.

Tin tức do phủ thành chủ ban bố sẽ được thu âm trước, phân loại thành các thể loại như dân sự, quân sự, nông sự, đặt ở căn phòng này.

Loa phường thì là một thiết bị đơn giản, do Long Khiếu và một miếng ngọc truyền âm được luyện chế đặc biệt tạo thành. Thay vì kết nối với một miếng ngọc truyền âm khác, thì đầu bên kia của thứ này lại là một nốt tâm linh được giữ trong Hồ Trung Chuyển.

Người của phủ thành chủ muốn phát tin tức nào, phát ở đâu, chỉ cần lựa chọn Lưu Âm Thạch tương ứng, ném vào trong hồ. Các nốt tâm linh sẽ làm nhiệm vụ trung chuyển, truyền dẫn âm thanh đến nơi cần đến.

Hay hiểu một cách khác, thì các bộ “loa phường” trải khắp thành Bạch Đế là một máy cá nhân, còn cái Hồ Trung Chuyển đóng vai trò một máy chủ, phụ trách trung chuyển các nguồn tín hiệu.

Để mà so sánh thì trước đây, mỗi khi muốn thiết lập một địa điểm mới, Kim Chính Dương phải đích thân động thủ, sắp xếp lựa chọn các nốt tâm linh sao cho tạo thành một con đường dẫn đến phòng truyền âm. Còn hiện giờ, lão chỉ cần chọn một nốt tâm linh, kết nối nó với Ngọc Truyền Âm, sau đó ném vào trong Hồ Trung Chuyển là được.

Chuyện cải tạo trận pháp trên Ngọc Truyền Âm không khó, cho dù là một học đồ mới vào nghề thì chỉ dạy nửa canh giờ là thạo. Việc phát hiện, kết nối nốt tâm linh với ngọc giản và chuyển vào trong Hồ Trung Chuyển thì cần nhân lực chuyên nghiệp hóa hơn một chút, song cũng không cần Kim Chính Dương đích thân động thủ nữa, mà học trò của lão cũng đã có thể làm được rồi.

Nguyễn Đông Thanh nghe cô nàng giải thích xong, gật đầu:

“Nếu thật đúng là như thế thì đây quả là một cải tiến lớn.”

Nghe cô nàng nói, gã bất giác nhớ đến ở địa cầu, máy vi tính cũng được trải qua quá trình phát triển như vậy. Ban đầu cồng kềnh, to bằng cả căn phòng, sản xuất vô cùng khó khăn, giá thành đắt đỏ. Về sau, trải qua nhiều lần cải tiến, mới dần dần trở nên nhỏ gọn, giá cả phải chăng, từ từ chuyển mình thành sản phẩm dân dụng.

Bây giờ xem ra, công nghệ “loa phường” ở Huyền Hoàng giới cũng đi trên con đường tương tự.

Long U được khen ngợi, cười hì hì, lại hỏi:

“Tiên sinh này, ngài xem bốn người chúng ta được việc như thế, hay là thu chúng ta làm đệ tử đi. Nếu bốn người nhiều quá, thì thu một mình tiểu nữ cũng được.”

“Con nhóc này! Nghĩa khí của mày đâu?”

“Đúng là không nên nhường con nhóc này công việc vào báo cáo với tiên sinh.”

Ba người Dư Tự Lực, Lã Vọng Thiên, Hàn Thu Thủy từ ngoài cửa hùng hục chạy vào. Chân vừa bước, miệng vừa bai bải chất vấn sự không trượng nghĩa của Long U.

Nếu khi nãy, nghe câu nói đầu tiên, cả ba đều cảm thấy vị tiểu công chúa kia làm người không tệ.

Thì hiện giờ, Dư ngỗ tác, Hàn tiểu thư và Lã thiếu lâu chủ chỉ hận không thể nọc con bé láo lếu kia ra đánh cho một trận. Đương nhiên, thắng được hay không lại là một câu chuyện khác.



Long U lè lưỡi một cái, lại hất hàm, giả ra một bộ mặt vênh váo câng câng.

Nguyễn Đông Thanh ho khan một tiếng, hỏi:

“Dư ngỗ tác, chuyện tại hạ nhờ cậu nghiên cứu đã có tiến triển gì rồi?”

Dư Tự Lực thấy mình được hỏi đến, bèn đứng nghiêm, đáp:

“Bẩm tiên sinh, Nhà xưởng đã bắt đầu khởi công, Lâm công tử cũng đã dẫn một vài người có hứng thú với nghiệp làm thuốc chuyển công tác sang đó, vừa đốc thúc nhân công, vừa tiện nghiên cứu thêm. Đúng rồi, bẩm tiên sinh, xưởng thuốc vẫn chưa có tên. Mọi người đều nhất trí ngoại trừ tiên sinh ra, không còn người nào thích hợp hơn để làm chuyện này. Những mong tiên sinh có thể theo nguyện vọng của số đông, lấy cho xưởng thuốc một cái tên thật hay.”

Tính đến nay cậu chàng đến Bạch Đế làm ngỗ tác đã có vài tháng, dần dần cũng hiểu vị cấp trên này. Dư Tự Lực biết Nguyễn Đông Thanh tuy thân phận và địa vị “cực kỳ cao”, bãn lĩnh cũng “lớn”, nhưng chưa bao giờ hành xử theo kiểu kể cả bề trên, độc tài độc đoán cả. Y vô cùng tôn trọng, thậm chí sẵn sàng phục tùng theo ý kiến thống nhất của số đông.

Thành thử, nếu muốn vị tiên sinh lười chảy thây này làm gì, không có biện pháp nào hiệu quả hơn hỏi ý kiến quần chúng.

Lần này cũng vậy...

Nguyễn Đông Thanh nghe tất cả mọi người đều muốn đích thân hắn lấy tên cho xưởng thuốc, hơn nữa chuyện này cũng từ “cao kiến” của gã mà ra, giờ nếu khiêm tốn từ chối thì quả thật có chút không hợp lý.

Chợt, Bích Mặc tiên sinh nhớ đến một hãng thuốc đông y hồi ở địa cầu vẫn thấy quảng cáo ầm ĩ trên truyền hình. Đang lúc nghĩ ngợi bâng quơ, tinh thần không tập trung, thế là gã chẳng nghĩ gì nhiều, buột miệng nói ngay:

“Không bằng đặt tên là Nhất Nhất Dược Xưởng đi.”

Khi nói hết câu, Nguyễn Đông Thanh mới ngớ người nhận ra là vừa nghịch dại. Bây giờ cái điện thoại thông minh gã đã giao lại cho Long U, chẳng may lúc cô nàng xem video hay tra cứu thông tin lại nhìn thấy sản phẩm của công ti kia thì quá bằng lộ tẩy sự thật hắn là kẻ xuyên không đến Huyền Hoàng giới.

Thế nhưng, muốn ngăn chặn cũng đã không còn kịp. Bích Mặc tiên sinh chỉ đành tự an ủi mình, bụng bảo dạ nếu về sau đám Dư Tự Lực có hỏi, gã chỉ cần nói mình cũng “vô tình” nhìn thấy lúc dùng điện thoại là được. Nhìn chung, sau vài tháng ngồi trên ghế “lãnh đạo”, Nguyễn Đông Thanh cũng rút ra được một vài điều. Tỉ như phàm là chuyện không tiện giải thích, chỉ cần hắn nhất quyết không chịu nhận, miễn là miệng đủ cứng thì mọi người thường cũng sẽ không gặng hỏi tới cùng.

Sau đó...

Hai người Lã Vọng Thiên, Hàn Thu Thủy cũng lần lượt lên tiếng.

Hàn tiểu thư trong lúc tra cứu thông tin trên mạng, phát hiện ra sự tồn tại của đầu máy hơi nước. So với một lượng lớn chân khí hoặc tinh thạch, than đá củi lửa là vật ngay cả phàm nhân chưa vào nhất cảnh cũng có thể tiếp xúc được.

Hơn nữa, tố chất của người Huyền Hoàng giới tốt hơn người Thiên Ngoại, rủi ro khi sử dụng máy hơi nước đương nhiên cũng thấp hơn người địa cầu.

Thành thử, hiện giờ Hàn Thu Thủy đang chung tay cùng đôi anh em Anh Tuấn – Thanh Tú nghiên cứu theo hướng này.

Mà Lã Vọng Thiên, ngoại trừ những đột phá về loa phường, cậu chàng còn có một phát hiện lớn. Trong đó, công lao không nhỏ phải quy cho chiếc kính viễn vọng Lã thiếu lâu chủ đã nhờ Hàn Thu Thủy chế tạo ra.

Trong lúc quan sát trời đêm, Lã Vọng Thiên phát hiện sao trời ở Huyền Hoàng giới không giống trái đất.

Chúng không phải những quả cầu khí khổng lồ, có trọng lượng khủng khiếp đến mức tự sinh ra và duy trì phản ứng nhiệt hạch như thông tin trên điện thoại thông minh.

Sao trời ở Huyền Hoàng giới chẳng qua là những cụm chân khí to bằng cái đầu người, phát sáng lập lòe, ghim bất động ở trên vòm trời.

Lã Vọng Thiên ngờ rằng, ngay cả bầu trời trên đầu Huyền Hoàng giới cũng là giả, đang che giấu một thứ gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play