Ba người Mã Hổ, Trương Triều, Triệu Hán nuốt nước bọt, nhìn bảy người đang đứng trước cửa phủ. Trong bụng, tên nào tên nấy đều đang chửi gã Vương Long không nghĩa khí, nhanh nhảu giành việc chạy vào báo tin, để bọn hắn tiếp đón mấy vị đại nhân vật này.

Dẫn đầu, không ai khác ngoài Liên Hoa Thiệt Vân Quang Mạc. Lão đại diện cho triều đình Đại Việt dẫn sứ đoàn sáu nước đến gặp Nguyễn Đông Thanh, cũng có thể coi là nửa cái chủ nhà. Thành thử, Vân Quang Mạc dẫn đầu đoàn người cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Sau đó, họ Vân lại bắt đầu giới thiệu thành phần “đoàn sứ bộ”.

Đại diện cho đại Sở, không phải ai xa lạ, chính là thái tử đương triều Thượng Quan Trường Không. Kể từ lần trước ở Quan Lâm, tận mắt chứng kiến tính toán của Mặc tiên sinh, gã đã kinh hồn táng đảm vội vàng chạy về nước, không dám ở lại Đại Việt thêm.

Thế nhưng, không biết có phải sự “đáng sợ” của Nguyễn Đông Thanh khiến thằng cha này ám ảnh tâm lý hay không, mà từ khi về nước tu vi của Thượng Quan Trường Không chậm chạp không tiến, thậm chí còn có dấu hiệu lui bước, hạ cảnh. Mắt thấy đại tranh chi thế đang tới, Thiên Kiêu Chiến cũng chỉ còn hơn một năm là khởi tranh, Thượng Quan Trường Không há lại cho phép chuyện này xảy ra?

Đáng tiếc...

Gã không dám động thủ với Bích Mặc tiên sinh, triều đình Đại Sở cũng không có lá gan vượt biển trúc đánh Đại Việt. Vốn là, Thượng Quan Trường Không tưởng chuyện này không cách nào giải quyết, cảnh giới của hắn cả đời sẽ dậm chân ở ngũ cảnh không tiến thêm được một bước nào nữa. Thế nhưng, một ngày kia, một tin động trời truyền đến tai hắn.

Không muốn vuột mất cơ hội, Thượng Quan Trường Không vội vàng xung phong đảm nhiệm chức sứ thần, lại đến Đại Việt một lần.

Sứ thần của Đại Hoàng là một trung niên hói đầu, mặt đánh phấn đậm trắng bóc, môi mỏng mày nhọn, hơi có vẻ âm trầm hiểm độc. Chính giữa trọc lốc, khiến tóc của gã mọc thành một vòng quanh đỉnh đầu, trông mà tưởng nhà Nho đóng khăn xếp. Nghe Vân Quang Mạc giới thiệu thì gã gọi là Cố Thường Siêu, hoạn quan thân tín của quốc quân Đại Hoàng.

Bốn người Vương, Triệu, Trương, Mã còn nhớ mang máng thuyết thư tiên sinh ngoài chợ từng kể, năm xưa kẻ rỉ tai quốc quân Đại Hoàng cắt lương thực, đoạn tiếp tế khiến Đặng Bá Ngôn không thể không tuẫn thành chính là tên Cố Thường Siêu này. Dân Đại Hoàng đến giờ vẫn gọi đểu hắn là Trại Thiên Tuế, hàm ý ở đất Đại Hoàng này lời của Cố Thường Siêu cũng chẳng khác gì ý của quốc quân.

Người Đại Yến cử đến cũng là người quen – Cửu Liên Vương Lăng Khiếu Thiên. Kẻ này nắm quyền binh mã, địa vị trong hoàng thất rất cao, có thể nói ở Đại Yến tiếng nói của y có trọng lượng không kém bao nhiêu so với lời nói của Võ Hoàng ở Đại Việt. Bốn người Vương Long Mã Hổ tuy chưa từng được gặp, nhưng dù sao cũng là người Đại Việt, lại là nạn nhân của trận chiến Việt – Tề nhiều năm trước. Đối với truyền kỳ về Võ Hoàng Lý Huyền Thiên, bọn hắn há lại không biết, không nghe? Bây giờ xuất hiện một kẻ ở quốc gia của y có địa vị không kém bao nhiêu so với Võ Hoàng, thử hỏi bọn họ không khẩn trương sao được?

Sứ thần của Đại Thục là một kẻ ăn mặc theo kiểu đạo sĩ, mắt híp lại, môi nhoẻn lên cười rất tươi nhưng không mở miệng. Ngoại trừ biểu cảm có chút kì quặc kinh dị ra, thì trông gã rất bình thường. Cái kiểu ném vào đám đông thì sẽ chìm nghỉm luôn không khác gì vị tiên sinh của bọn hắn vậy. Bốn người Trương Triều Triệu Hán nghe Vân Quang Mạc giới thiệu thì gã tên Diệp Phàm, quốc sư đương triều của Đại Thục.

Bốn người Trương Triều không ngờ đường đường là quốc sư một nước lại có dáng vẻ bình thường vô kỳ như vậy. Song, nghĩ lại thì trong sáu nước, kể từ sau cái chết của Quan Vân Phi thì Đại Thục vẫn luôn duy trì trạng thái nửa trong suốt, cảm giác tồn tại rất thấp. Quốc sư của bọn họ ngoại trừ biểu cảm quái dị ra thì bình thường như vậy, âu cũng là hợp với quốc gia của y.

Về phần sứ thần Đại Tề, Chiến Vương Nghiêm Quảng tiếp tục “việc nhân nghĩa không nhường ai”, tiếp quản công việc đi sứ thành Bạch Đế. Lần này Long Tuyền không đi cùng, gã lại càng được thể làm tới. Bấy giờ đang đứng chờ ngoài phủ mà vẫn một tay cầm vịt quay gặm tới gặm lui, một tay cầm bầu rượu thỉnh thoảng nốc một ngụm. Rượu trắng quện với mỡ vịt khiến môi của gã cứ bóng nhẫy lên.

Cuối cùng, sứ thần đại diện cho Đại Hàn là một cô gái tuổi khoảng hai tám hai chín, mày sắc, mắt hơi xếch lên, lại thêm ánh nhìn rét lạnh khiến người ta khi đứng đối diện chỉ cảm thấy một luồng khí chất sắc bén đập vào mắt, sống lưng lạnh buốt như đang nhìn một thanh đao bén đã rời khỏi vỏ.

Vân Quang Mạc giới thiệu thị là Hàn Uyển, hiện đang giữ chức Binh Bộ thượng thư Đại Hàn, đồng thời cũng là cháu ruột của nữ hoàng đương nhiệm.

Bảy người, không ai mà không có bối cảnh khủng khiếp, địa vị cao vời vợi, so với mấy tên nha sai bọn họ thì hơn không biết bao nhiêu cấp bậc. Nếu không phải đằng sau còn có vị Bích Mặc tiên sinh kia, khéo cả ba đã không chống nổi áp lực.

Hồi lâu...

Nguyễn Đông Thanh mới chậm rãi đẩy cửa, bước ra khỏi phủ Khai Phong.

Gã nhìn quanh một lượt, phát hiện vài gương mặt quen thuộc, vài dung mạo lạ lẫm, song ngoại trừ Nghiêm Quảng và Diệp Phàm, người nào người nấy đều có khí chất hơn người, cao ngạo khó thuần. Cái loại khí chất cao ngạo nhìn người bằng nửa con mắt từ trong xương thấm ra chỉ có kẻ ngồi ở chỗ cao nhiều năm mới có, không phải thứ có thể dựa vào luyện tập khắc khổ để mà bắt chước.

Song, lại thiếu đi mấy phần bình thản thong dong, khiến người ta thấy hơi phản cảm.

Nguyễn Đông Thanh cũng không ngoại lệ. Gã hắng giọng ho khan một tiếng, hỏi:

“Hôm nay các vị từ năm châu bốn biển kéo nhau đến trước phủ tìm hạ quan, không biết có chuyện gì cần chỉ bảo?”

Vân Quang Mạc thấy ngữ khí của gã không mấy thân thiện, song cũng không để bụng. Dù sao, hôm nay bọn hắn đến cũng không phải để uống trà đàm đạo suông, chẳng nhẽ còn không cho đối phương phản kích?

Nhưng, Liên Hoa Thiệt còn chưa kịp giở công phu mồm mép thì bên cạnh đã vang lên tiếng nói ông ổng của Chiến Vương:

“Này! Thái độ nói chuyện thế là sao? Bản vương đường đường là vương hầu Đại Tề, một quan tứ phẩm cỏn con sao dám láo xược?”

“Xem ra vương gia đến nhà mà không mang thiện ý. Tiễn khách. Còn nữa, lần sau loại ác khách thế này không cần thông báo.”

Nguyễn Đông Thanh nhún vai, phất tay áo.

Vân Quang Mạc trừng Nghiêm Quảng một cái, nghiến răng mắng kẻ này thật là một tên giá áo túi cơm. Con vịt đã bày lên mâm rồi, thế mà còn để Nguyễn Đông Thanh mượn cớ đuổi khách.

Liên Hoa Thiệt vội vàng đuổi theo, nói:

“Tiên sinh chậm đã. Hôm nay các vị sứ giả tới là muốn nói một chuyện, có liên quan đến bốn vị cao đồ.”

“Ồ? Không biết đám oắt đó ở ngoài đã gây ra họa gì, đến nỗi sáu nước đều cử người đến tìm kẻ làm thầy này thế?”

Nguyễn Đông Thanh vừa nói, vừa thầm tấm tắc. Khó trách Bồ Đề tổ sư vừa dạy pháp thuật cho Tôn Ngộ Không xong là sủi luôn, không xuất hiện trong truyện lần nào nữa, thậm chí còn cấm con khỉ không được nhắc đến mình trước mặt ai.

Có lẽ là đoán được con khỉ họ Tôn sẽ ra ngoài gây họa, nên mới đoạn tuyệt quan hệ từ sớm.

Nghĩ thì nghĩ vậy, song Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đương nhiên là sẽ không vì chuyện này mà từ mặt đám đồ đệ. Tuy ở cùng nhau mới hơn một năm, gã cũng chưa dạy được gì nhiều, nhưng đạo lý làm người thì Nguyễn Đông Thanh cũng đã truyền thụ không ít. Thành thử, gã tin bốn đứa Lý Tạ Đỗ Trương cho dù có gây họa, thì cũng có lí do chính đáng.

Vân Quang Mạc nói:

“Bốn vị cao đồ, Tạ Thiên Hoa đào ngũ, bị Đại Yến ban lệnh truy tìm. Đỗ Thải Hà, Trương Mặc Sênh cũng chạy theo. Lý Thanh Vân nhận lệnh đến thành Tuyết Hoa nhưng đến giờ vẫn không có mặt. Hơn một tháng trước, Thiên Cơ các nói đã nhìn thấy bốn người bọn họ cùng nhau đi lại trong Táng Thi đinh, chắc hẳn cũng đã đồng hành với ba vị đồng môn. Tiên sinh, ngài hẳn phải biết... đào ngũ là tội rất lớn.”

Nguyễn Đông Thanh thoáng dừng bước chân, đoạn ngoái đầu, hỏi:

“Thế thì kể cũng lạ. Thánh thượng lần trước hạ chỉ để thành chủ tiếp quản chiến trường Lệ Chi sơn, vì sao không nói luôn việc này? Bây giờ lại để một đám người tự xưng là sứ thần tìm hạ quan, phanh phui chuyện tày trời này ra. Các vị chẳng nhẽ muốn ép buộc hạ quan phải lấy đó làm hổ thẹn mà từ chức?

“Vân tiền bối, luận tài uấn bảy tấc lưỡi ta không bằng ngài, không bằng ngài thử nói cho hạ quan nghe xem giang sơn Đại Việt này họ gì? Là họ Vân, hay họ Lê?”

Lăng Khiếu Thiên hừ lạnh:

“Nguyễn Đông Thanh! Đồ đệ của ngươi lên chiến trường hèn nhát đào ngũ, ẩn náu chối tội, có thể xưng là phản bội nhân tộc. Dạy ra một đám đồ đệ như thế, ngươi còn mặt mũi nào làm quan?”

Nguyễn Đông Thanh nhún vai, đáp:

“Kể như quả đúng như lời bảy vị, thì triều đình cũng giấu chuyện này không thông báo ra, hẳn là còn có nguyên nhân khác cần phải điều tra thêm. Lần sau bảy vị mang chiếu thư trách tội của hoàng đế Đại Việt đến đây, hạ quan nhất định sẽ bỏ cái mũ ô sa này đi không nháy mắt một cái. Nhưng trước đó? Ha ha ha... các người là cái đếch gì, cũng dám ép ta từ chức? Đang dát vàng lên mặt mình sao?”

Vừa nói, gã vừa lấy lệnh bài của Võ Hoàng ra, lạnh giọng:

“Vân tiền bối, có cần tại hạ gọi Võ Hoàng đến đây để ba mặt một lời hay không? Còn các vị, nếu cảm thấy Võ Hoàng không đủ tư cách lên tiếng, hạ quan còn có thể gọi Long Vương, Lôi Đình kiếm tổ, Tạ phong tử đến phân bua phải trái.”

Bảy người im lặng hồi lâu, kế đó Vân Quang Mạc, Nghiêm Quảng, Lăng Khiếu Thiên đồng thanh hừ lạnh một cái, phất áo bỏ đi. Bốn người còn lại tuy không phản ứng quá mạnh, song cũng lạnh lùng nhìn Nguyễn Đông Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play