Hai bên đấu nhau, chẳng mấy chốc giá của đám gà con đã được thổi lên hơn tám vạn.
Thượng Quan Trường Không lúc này đã không còn là diễn nữa, mà là thực sự nổi giận. Hắn không ngờ ba người này lại diên cuồng đến thế, chỉ vì một câu xúc phạm mà đấu với hắn đến tận bây giờ.
Hắn muốn khóc.
Thượng Quan Trường Không hắn chỉ là giả vờ làm một kẻ tùy hứng, ngu ngốc. Không ngờ, vừa mới tranh món hàng đầu tiên đã gặp ngay phải ba đứa “tùy hứng, ngu ngốc” thật.
Quả thực là kẻ cắp gặp bà già, Lý Quỷ gặp Lý Quỳ.
“Tạo nghiệp. Chẳng nhẽ do hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch?”
Thượng Quan Trường Không thầm nhủ bụng,
Lúc này, hắn đã không dám tăng giá thêm nữa.
Một mặt, hắn còn cần phải tranh đoạt các bảo vật khác, bao gồm cả món hàng áp trục, không thể vung tay mất mười vạn vào mua mấy con gà này được.
Mặt khác, càng quan trọng hơn, Thượng Quan Trường Không không muốn tấm mặt nạ hắn dày công dựng lên bị lật tẩy ngay từ món hàng đầu tiên.
Cho dù có là người ngu ngốc tùy hứng đến đâu, bỏ mười vạn ra mua một đám gà con cũng là một chuyện sẽ khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.
Cuối cùng...
Thượng Quan Trường Không hậm hực ngồi xuống, từ bỏ đấu giá.
Sau khi hắn chịu thua, cũng không còn ai đủ điên để lấy chín vạn ra mua một lần đánh cược cả. Tên mặt chuột cười hớn hở, phán định mấy con gà con thuộc về ba người Lý Thanh Vân. Lời vừa dứt, lập tức mấy con gà con được truyền tống ra khỏi phòng đấu giá.
“Ba vị an tâm, chờ cho buổi đấu giá két thúc, Nhất Phẩm lầu nhất định đưa hàng đến tận tay các vị.”
Gã thấy ba người này đeo mặt nạ, dường như không muốn lộ thân phận thật, nên mới tự chủ trương chuyện này.
Ba người Tạ Thiên Hoa biết đây cũng là một cách để đảm bảo an toàn cho người mua của Nhất Phẩm lầu, nên không có ý kiến gì. Dù sao, nếu không có đồ trên người, có giết người thì cũng chẳng được ích lợi gì cả.
Sau đó, rất nhanh, món đồ thứ hai đã được truyền tống đến:
Một thanh trường kiếm toàn thân đỏ rực như lửa, mũi kiếm chia làm ba, gần giống như một thanh tam tiêm kích.
Nghe gã đầu chuột giới thiệu, thì thứ này là một thanh thần binh do Luyện Khí tông sư nổi danh đại lục Hoắc Trường Ca chế tạo, xưng là Hỏa Ảnh kiếm. Không được may mắn như tu hành đã khôi phục được năm cảnh giới đầu, phân cấp của thần binh bảo khí trên Huyền Hoàng giới đã hoàn toàn bị đánh nát không sót lại chút nào kể từ sau Phản Thiên chi chiến, đến giờ vẫn còn chưa khôi phục lại. Người ta đành phải dựa vào tên tuổi của Luyện Khí sư để sắp xếp thứ hạng.
Hoắc Trường Ca có thể xưng làm tông sư, ấy là bởi thần binh ông ta tạo ra có thể đánh chết được cường giả đã nhập Vụ Hải.
Tên đầu chuột cười, nói:
“Hoắc tông sư chắc ở đây không ai mà không biết, tại hạ xin phép không nói nhiều nữa. Về phần thử kiếm... không biết Linh vương điện hạ hoặc Kiều thánh tử có hứng thú hay không?”
“Kiếm tên Hỏa Ảnh, Phần Thiên cốc bọn ta cũng nổi danh hỏa đạo thông thần, há chẳng phải là duyên phận hay sao? Linh vương điện hạ, có thể nhường cho Kiều mỗ cơ hội này hay không?”
Kiều Minh Long đứng lên, chắp tay, nhìn về phía Lý Thanh Minh.
Cái sau vung tay, thản nhiên nói:
“Bản vương xưa nay ít dùng binh khí, nếu Kiều huynh đây đã có ý muốn thử, vậy bản vương cũng đỡ phải múa rìu qua mắt thợ.”
Kiều Minh Long nhảy lên đài, đưa tay nắm Hỏa Ảnh kiếm, sau đó bỗng nhiên thân kiếm cháy bùng lên một ngọn lửa đỏ hồng. Chợt, lưỡi lửa đang hừng hực cuốn lên trần nhà chợt bẻ ngoặt hướng, rơi xuống đứng bên cạnh Kiều Minh Long.
Hỏa diễm từ từ thu liễm, ánh lửa nhạt dần, lúc này trên đài cao đã xuất hiện ba Kiều Minh Long giống nhau y sì, tay cầm Hỏa Ảnh kiếm. Hơn nữa, những người ngồi dưới đài đều có thể cảm giác được, hai phân thân do Hỏa Ảnh kiếm tạo ra hoàn toàn không phải ảo giác hư huyễn chỉ dùng để che mắt như thuật phân thân thông thường, mà là thực thể có sức chiến đấu.
“Kiếm tốt.”
Kiều Minh Long cười vang, rung tay lắc kiếm một cái, cả hai phân thân bỗng nhiên nhập lại vào người hắn. Trên người gã lúc này, có hỏa quang gia trì, giống như vận một bộ chiến giáp rực lửa. Khí thế của hắn sớm đã tiến vào Vụ hải, lúc này cũng theo đó mà dâng cao, thoáng cái đã mạnh thêm ba phần.
Tên đầu chuột lúc này bỗng nhiên đưa tay, lập tức có một người xuất hiện trên bình đài. Ấy là một kẻ thân cao nửa trượng, toàn thân xanh bóng màu đồng cổ, trước ngực có một cơ quan gồm tám bánh xe đồng tâm đang không ngừng xoay tròn.
“Kiều thánh tử, đây là khôi lỗi do Thiên Cơ Môn chế tạo, tu vi là sơ nhập Vụ Hải. Công tử có thể thử kiếm với hắn.”
Gã vừa dứt lời, khôi lỗi đã xuống tấn, sử dụng phòng ngự mạnh nhất, quanh thân tạo thành một tường khí ba tấc. Thân thể vốn là điểm mạnh của khôi lỗi, càng huống chi đây là loại khôi lỗi thử khí chuyên dụng, năng lượng trên ngoài có thể toàn bộ dùng vào việc phòng ngự, không phải cường giả bình thường có thể so sánh được.
Chỉ thấy, Kiều Minh Long vung Hỏa Ảnh kiếm lên, chém về phía khôi lỗi.
Chỉ nghe két một cái, tường khí bị chém rách, cánh tay của khôi lỗi cũng bị phạt đứt lìa. Kiếm thế hãy còn chưa yếu bớt, lại cắm ngập vào phần thân khôi lỗi thêm bảy tám phân mới chịu ngừng lại. Hai mắt khôi lỗi từ từ trở nên ảm đạm, sau đó cả người suy sụp, không còn động đậy nữa.
Kiều Minh Long đưa lại kiếm lên bục, cười:
“Kiếm này quả thực rất được.”
Sau đó, hắn nhảy xuống đài, trở về chỗ ngồi của Phần Thiên cốc.
Có Kiều Minh Long lên đài thử kiếm, tận mắt chứng kiến uy lực của Hỏa Ảnh kiếm, các phe các phái bắt đầu tranh giành điên cuồng. Cuối cùng, Tề Hiền vương bỏ ra hai mươi vạn mua được.
oOo
Cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra thêm một canh giờ.
Liên tiếp có tám món đồ được người ta dùng cái giá trên trời mua về. Trong đó, “bại gia” nhất không ai khác ngoài ba sư huynh muội Lý Thanh Vân.