“Ma đầu! Nạp mạng đây!”
Trừng Quang gầm lên một tiếng, nắm đấm tỏa ánh sáng vàng tựa như một vầng dương, tống thẳng về phía đỉnh đầu gã đàn ông vừa xuất hiện.
“Không tệ. So với lão sư già kia thì mạnh hơn vài phần.”
Mạc Tuyên đưa bàn tay ra, tóm lấy đầu quyền của Trừng Quang. Chỉ nghe ầm một tiếng, áo cà sa của gã hòa thượng đã rách toạc thành vô số mảnh, bay tung về phía sau như một đàn bướm. Tấm áo rách của Mạc Tuyên cũng bay phấp phới giữa trời lặng gió, hai chân gã lún xuống in lên sàn nhà thành hai dấu chân sâu cỡ nửa đốt tay.
Trừng Quang kêu lên một tiếng, loạng choạng lui ra sau. Lúc này có thể dùng mắt thường để thấy những mạch máu đen thui đang theo bàn tay lan ra khắp người hắn, hệt như một đám giun bò dưới làn da. Gã hòa thượng vội vàng ngồi xuống, vận công trục dị vật trong người ra ngoài.
“Tuyên... thật là mày đúng không?”
“Mười mấy năm không gặp. Chị vẫn như xưa, chị Tú.”
Mạc Tuyên gật đầu với Mạc Kỳ Hoa một cái, đoạn lại nhìn Lý Bố Y:
“Mấy năm nay lên chức nhanh thật đấy, phải không, bạn hiền?”
Hai chữ sau cùng, Mạc Tuyên nhấn rất nặng, đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chặp vào gã thư sinh. Kẻ sau quay mặt sang hướng khác, nói:
“May mắn được tiên sinh cất nhắc.”
“Phải không? Không bán thuốc ở điện Kính Thiên nữa à?”
Mạc Tuyên cười phá lên.
“Mạc thí chủ, hiện giờ ngài cũng xem như là khâm phạm của triều đình. Vì sao lại ngang nhiên xuất hiện ở đây, không sợ bốn người chúng ta hợp sức tróc nã thí chủ về quy án sao?”
Đạp Tuyết thần ni lên tiếng, âm rơi nhẹ như lông ngỗng, thản nhiên như gió xuân, không nghe thấy một chút địch ý nào.
Thế nhưng, y thị vừa mở miệng, cái bình rượu ở giữa bàn bắt đầu từ từ bay lên, Sau đó, cứng nhắc ở giữa bán không...
Vò rượu bằng sứ rung lên bần bật, nếu không phải bây giờ nó đang lơ lửng, có lẽ nhìn vào còn tưởng là có địa chấn. Mạc Tuyên dương cặp mắt đỏ ngầu, ngó đối thủ một cái, đoạn nói:
“Thần ni dùng cách này mời Mạc mỗ uống rượu có phải có phần vẽ rắn thêm chân không? Đã vậy thì không phiền thần ni ra tay, để Mạc mỗ tự uống.”
Vừa dứt lời, gã đã gõ một ngón tay xuống bàn. Rượu trong bình vốn yên tĩnh phẳng lặng bấy giờ đột nhiên bắn tung lên, hóa thành một dải nước, từ trên cao rót xuống. Mạc Tuyên há miệng, đón làn rượu lạnh đổ thẳng vào yết hầu.
Đạp Tuyết thần ni đột nhiên vung tay, bình rượu lơ lửng cách mặt bàn gần một xích vỡ đánh choang một cái, tan thành bốn năm mảnh.
“Mạc thí chủ, rượu cũng uống rồi, không biết cậu đến đây là có gì chỉ giáo?”
“Không phải trước đó thần ni rất tò mò về chuyện của Mạc mỗ sao? Nghe của người khác sao bằng chính chủ đích thân kể?”
“Ồ. Xin được lắng tai nghe.”
“Vậy trước hết nói về nguyên do ta rời cốc đi. Chị Tú hẳn cũng muốn nghe đúng không?”
Mạc Tuyên nói được nửa chừng, đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Mạc Kỳ Hoa, chậm rãi lên tiếng. Y thị nhìn gã hồi lâu, cuối cùng gật đầu một cái.
“Thật ra nếu chỉ là cái chuyện đại thiện, tiểu thiện thì cũng không đến mức phải rời khỏi cốc. Mạc mỗ là người nhỏ hẹp vậy sao? Sở dĩ không muốn kế thừa y bát của cốc chủ, âu cũng là vì làm một thần y quá bận rộn, quá mệt mỏi. Nếu thực sự trở thành cốc chủ Bách Thảo cốc, ta lấy đâu ra thời gian ra ngoài tìm hiểu thân thế của mình?”
“Có chuyện này? Tuyên, sao mày không nói?”
“Vì thực ra cốc chủ không nhặt được ta, mà là cứu được từ trong tay một đám người đã giết cả nhà ta. Cốc chủ biết rõ thân phận của đối phương, lại luôn không chịu tiết lộ, đủ thấy lai lịch của bọn hắn phi thường đáng sợ. Ông muốn Mạc mỗ chú tâm học y là để tiêu phí tinh lực của ta, để ta không nghĩ đến chuyện tìm hiểu thảm án năm xưa nữa.”
Mạc Tuyên lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ:
“Thế nhưng, sự đời vô thường. Lúc ta hành y ở các thôn làng quanh cốc thì vô tình cứu được một người. Một người có hình xăm vô cùng đặc biệt trên cánh tay, giống hệt với thứ mà ta từng nhìn thấy trên người hung thủ năm xưa. Mà thân phận của bọn hắn là Ảnh, nói cách khác, chính là thân vệ của tên chó đẻ ngồi ở Long thành. Thế là, ta mới lập chí quyết lên kinh đô dự thi để mà tìm hiểu sự thật.”
Gã kể đến đây, thì bắt đầu đưa mắt về phía Lý Bố Y:
“Sau đó thì ta gặp được vị Bố Y công tử này. Bọn ta cùng xông pha thiên hạ, cùng đắc tội hào cường, cùng theo học Tế Tửu tiên sinh. Họ Lý kia, nghe kỹ đây, quả thật đã có lúc Mạc mỗ nghĩ hay cứ đặt chuyện quá khứ xuống, tiếp tục thế này cũng không tệ. Cho đến khi ta gặp được cô ấy mới biết được một chuyện rất nực cười...
“Họ Lý à, nhà ngươi quả thật vẫn là kẻ không thật thà như thế. Lần đầu tiên ta và Lạc Anh gặp nhau không phải hội võ, mà là trước đó nửa năm ở thi hội Thương Đình. Nhà ngươi khi đó cũng cùng đi, không phải không biết chuyện này, sao vừa rồi lại đổi trắng thay đen?”
Mạc Kỳ Hoa vỗ tay, nói:
“Hèn gì khi nãy cứ có cảm giác là lạ, lại không rõ là ở đâu. Đúng! Đường đường là quan chủ khảo kỳ thi võ, vào kinh diện thánh, không đến sớm sáu tháng một năm mới là lạ. Sao có thể trùng hợp để thằng Tuyên gặp được?”
Lý Bố Y nhún vai, không phản hồi gì.
Mạc Tuyên nói:
“Cũng được. Lúc đó hai người chúng ta gặp nhau, Mạc mỗ quả thật là thích nàng, thích chết đi sống lại, không có gì mà không dám thừa nhận. Lạc Anh cũng thích ta, đã tiết lộ hai mươi năm trước đó cha nàng – Đào Tử Tu – ngoài sáng thì cáo lão về quê trở thành người của chốn giang hồ, trong tối còn là thống lĩnh của Ảnh. Ha... chư vị, thử nói câu công bằng xem. Vụ án nhà ta bị Ảnh diệt môn có liên quan đến vị thống lĩnh kia hay không?”
“Cho nên nhà ngươi mới đồ sát Tiểu Sơn Trang?”
Trừng Quang vận công một lúc, khí huyết hanh thông, đã có thể hoạt động như thường. Gã nãy giờ nghe Mạc Tuyên kể lại đầu đuôi, mới quắc mắt nhìn về phía đối phương, hỏi bằng giọng chất vấn.
“Đừng nói như thể ta cổ lỗ sĩ như vậy. Vốn là ta cũng không định trả thù. Một là giết được lão, người nhà của ta cũng không sống lại. Hai là ta bị diệt môn từ lúc quá nhỏ, không có bao nhiêu tình cảm với người nhà. Nếu đổi lại lão giết cốc chủ, chưa chắc ta đã lựa chọn như vậy. Ta đã nghĩ, chỉ cần ta không nói, lão cũng không nhắc đến, chúng ta có thể hàm hồ cả một đời. Có lẽ quả báo của ta nằm ở đây...”
Mạc Tuyên đưa tay, đón cái ghế gỗ lão chủ quán đưa cho, đặt lưng ngồi xuống. Gã lại lấy bình rượu, tự rót cho mình một chén, rồi mới tiếp:
“Sau đó, ta trở thành võ trạng nguyên, cũng thừa lúc này hỏi Đào Tử Tu chuyện cưới gả. Một là chánh chủ khảo, một là tân khoa trạng nguyên, lúc đó không thiếu quan lại đều khen là lương duyên tốt đẹp. Mà họ Đào cũng khảng khái đồng ý, chỉ cần chờ ta được ban phủ đệ, ra làm quan, chọn ngày lành tháng tốt là sẽ chuẩn bị tam thư, lục lễ, hoàn thành hôn lễ.
“Đáng tiếc... trên thềm rồng, tên kia phát hiện Lạc Anh. Lúc hắn hạ chỉ ban hôn, Đào Tử Tu chẳng những không nhắc gì đến chuyện từng đồng ý gả nàng cho ta, trái lại bày ra một bộ dáng chó vẫy đuôi mừng chủ. Những kẻ từng chứng kiến cũng không một ai lên tiếng, trong đó cũng có cả vị Tế Tửu tiên sinh kia.”
Ngừng một lát, gã lại nói:
“Đào Tử Tu làm cha, sao lại không biết con gái mình thật sự không hợp với chốn hậu cung quyền mưu hiểm ác? Nhưng lão vẫn làm, bội ước mà làm. Chư vị thử nói xem là vì cái gì?”
Lần này không một ai đáp lại hắn.
Mạc Tuyên cười dài, giống như không để tâm, tiếp tục kể:
“Sau đó, mẹ kiếp, tên khốn kia hạ chỉ phong ta làm Lễ bộ thượng thư. Một võ trạng nguyên, được bổ nhiệm làm quan văn thì cũng thôi đi, lại còn phụ trách Lễ bộ... Chẳng phải đang muốn bắt ta tổ chức lễ nạp phi giúp hắn hay sao?
“Khi đó Mạc mỗ không nhịn được cái nhục này, không tiếp chỉ, từ đó bị biếm trích. Gã nói mình nạp được ái phi, đại xá thiên hạ, nên không giết ta, nhưng cũng quyết không để ta sống được an thân. Không thể không nói, làm vua một nước đúng là mẹ nó sướng, muốn chèn ép một người dễ chẳng khác nào nhấn chết con kiến. Ngoại trừ đi kỹ viện, ta làm gì cũng không thuận.”