“Lý công tử, thôi thì ngài cứ nói thẳng đi. Chuyện triều đình xưa nay giới nhân sĩ giang hồ chúng ta đâu có để tâm, cần gì phải úp úp mở mở như thế?”
Mạc Kỳ Hoa nói, ngữ khí chứa đầy sự bất mãn.
Lý công tử ho khan một cái, cười:
“Xin thứ lỗi, bình thường thuyết thư ở chợ thành ra quen miệng. Nhưng câu vừa rồi của Mạc cô nương thực ra cũng không đúng. Vị Lan phi này có liên hệ mật thiết với giới võ lâm.”
“Hừ. Cái vị chí tôn kia coi đám khách giang hồ chúng ta chẳng khác nào nhìn cái gai trong mắt. Bao nhiêu tiểu thư nhà quyền quý không tìm, tự dưng để mắt đến bọn đàn bà tứ chiêng ăn gió nằm sương chúng ta làm gì?”
Đạp Tuyết thần ni cũng lên tiếng, ra chiều vô cùng bất mãn với thái độ của vị hoàng đế ở Long thành kia.
Gã học trò họ Lý nói:
“Lan phi họ Đào, tên Lạc Anh, xuất thân từ Tiểu Sơn Trang. Đào Tử Tu nửa đời trước vào triều làm tướng, đánh đông dẹp bắc. Nửa đời sau cáo quan về nhà, chấn áp quần hùng. Nói y một nửa là người của triều đình, một nửa là người của giới võ lâm chắc cũng không sai. Gái giang hồ không đủ lọt vào ánh mắt của vị chí tôn kia, nhưng tướng môn hổ nữ thì khác, các vị nói đúng không?”
“Kể ra cũng đúng.”
“Còn vị Lan phi này có quan hệ gì với Mạc Tuyên, vậy thì phải kể từ mười hai năm trước.
“Khi đó, ở trong một quán rượu cũ nát ngoại ô Long thành, một tên thư sinh áo vải gặp được một vị công tử. Hai người bọn hắn ấy mà... một thì vừa mới đắc tội Hổ Lang bang hoành hành khắp bốn khu chợ, bảy mươi hai con phố Long thành; một thì vừa gây thù với Kinh Long bang hùng bá tám mươi dặm đường sông vùng kinh đô. Bọn hắn bị người ta truy sát, trốn vào trong quán rượu cũ đó...
“Bọn hắn đều tưởng người kia là truy binh, thế là đánh nhau một trận. Sau đó lại cùng uống hết rượu trong quán, say không biết trời đất là gì. Đến sáng thậm chí còn chẳng có tiền trả, phải vội vàng bỏ trốn. Đáng tiếc là trốn không thoát, bị lão chủ tiệm đánh cho một trận mềm xương.”
Trừng Quang nói:
“Tên thư sinh áo vải hẳn là Lý công tử, Lý Bố Y. Vậy vị công tử kia hẳn là Mạc Tuyên. Thư sinh, bần tăng không có hứng thú nghe ngươi ôn chuyện về ma đầu kia, mau vào chuyện chính đi.”
“Sư cọ, nhà ngươi không nghe thì để người khác nghe.”
Mạc Kỳ Hoa trừng mắt với gã, đoạn hất hất đầu ra hiệu cho Lý Bố Y tiếp tục câu chuyện dang dở.
Thư sinh gật đầu tỏ ý cảm ơn, rồi lại tiếp tục:
“Hai người kia bị chủ quán giữ lại, làm công ba tháng mới thả đi. Trong quãng thời gian này, cả thư sinh nghèo và công tử đều không được trả một đồng, nhưng cơm chan với rượu thì ăn không thiếu. Công lực của họ cũng tăng thêm mỗi ngày, chẳng mấy chốc đã có chỗ đứng trên giang hồ. Về sau, chủ quán rượu hay tin hai người muốn vào kinh dự thi giành lấy công danh bèn thả cho bọn họ đi. Về sau, khi hai người bọn họ đã trở thành Bạch Tuyên Bố Y nổi tiếng kinh thành, quay về chốn xưa thì đã không thấy quán rượu đâu cả.”
Gã vừa kể đến đây, thì Nguyễn Thu Thanh đã đột nhiên bước tới.
Lúc trước lão cẩn thận từng li từng tí, không dám hó hé nửa chữ, cơ hồ là biến bản thân thành người trong suốt. Thế mà bây giờ chẳng rõ can đảm từ đâu mà Nguyễn Thu Thanh lại xen ngang vào cuộc nói chuyện của bốn người Lý Bố Y.
Chỉ thấy lão đột nhiên quỳ xuống, dập đầu binh binh trên sàn, hô to:
“Vị... vị công tử này. Ta xin cắn rơm cắn cỏ cầu xin cậu, hãy nói cho ta biết quán rượu đổ nát kia ở đâu. Làm ơn... Cầu xin cậu...”
“Chủ quán mau đứng lên. Vì sao lại...”
Lý Bố Y phất tay, nhu kình phóng ra như dải lụa muốn nâng Nguyễn Thu Thanh dậy, nhưng lão chủ quán nhất quyết không chịu. Vừa mới thẳng lưng lên là lão đã lập tức cúi gằm đầu xuống đất.
Đạp Tuyết thần ni nói:
“Người mà hai... hai người kia gặp phải chắc là Tửu Tiên – Tam Bôi Tửu. Vị này ngày xưa có chút nhân quả với Kim Liên các, bí phương ủ Tam Trản Thu Liên trấn quán cũng là do lão giúp đỡ mới tạo ra được. Có phải không chủ quán?”
“Đúng... đúng vậy. Tiên cô nói không sai.”
Nguyễn Thu Thanh nghe xong, lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, trong mắt sáng rỡ vẻ chờ đợi.
Lý Bố Y nhìn lão như thế cũng không tiện từ chối, bèn nói:
“Vậy đi, chờ lát nữa nói xong, Lý mỗ sẽ viết một địa chỉ cho lão đến tìm.”
“Ơn đức dày như núi sâu như biển, lão xin kết cỏ ngậm vành, kiếp sau tiếp tục trả ơn của công tử.”
Nguyễn Thu Thanh nói xong, bèn thức thời đứng sang một bên, để Lý Bố Y tiếp tục câu chuyện về hắn và Mạc Tuyên.
Lý Bố Y nói:
“Trong ba tháng hai người kia làm công ở quán rượu, Tửu Tiên tiền bối có tiết lộ một vài thứ. Trong đó phải kể đến là bí thuật khởi tử hồi sinh, nghe nói là giấu trong bốn báu vật trấn quốc. Thư sinh áo vải thì cho là chuyện tiếu lâm, không nghĩ tới nữa. Nhưng vị công tử kia xem ra lại khắc cốt ghi tâm, để chuyện này trong lòng.”
Ngừng một lát, gã lại tiếp:
“Sau khi vào thành, hai người bọn hắn cùng đại náo các loại thi hội, tụ tập của giới công tử, chẳng mấy mà hung danh lan xa, cũng chứng kiến đủ các loại lừa gạt, tranh quyền đoạt lợi. Thư sinh áo vải quy quy củ củ, rất được lòng giới nhà Nho. Còn công tử hoa quý kia thì lại phóng khoáng tự do, thơ văn thường sai luật, bị người chế nhạo là Cóc Làm Thơ. Tiếng tăm của thư sinh lan vào trong triều, có quan lại ngỏ ý muốn nâng đỡ hắn, nhưng hắn lại không có tiền đút lót, thế là chuyện không thành.
“Tối hôm ấy, ở rùng tùng ngoài cửa Quốc Tử giám, công tử bất bình thay thư sinh, bèn rút kiếm chém cây lớn, miệng ngâm bốn câu thơ: