Lời thách thức của Đặng Tiến Đông vang như tiếng chuông đồng, nháy mắt đã truyền khắp doanh trại song phương. Quân triều đình nhìn kẻ mặc giáp bạc, tay cầm ngân côn đứng ngay trước trận thách thức, nhất thời không kẻ nào dám tiến lên một bước, cũng không ai dám thở mạnh một cái.

Vẫn nói người có tên, cây có bóng, Bạch Mã Hầu Đặng Tiến Đông trước khi vào Táng Thi đinh cũng đã là tân tinh mới nổi của giới thiên kiêu, chiến công hiển hách.

Trên hết, gã lại là chủ nhân của Vân Hải Trấn Thiên Côn.

Không ai nhập ngũ mà không có nguyên quán, không có mẹ già vợ trẻ còn chờ ở quê hương. Nếu như Đặng Tiến Đông dùng ngân côn vòng qua bọn họ, thẳng tiến đến hậu phương mà đồ huyện diệt làng thì bọn hắn cũng chỉ biết khóc.

Mấy năm nay, Đặng Tiến Đông vào Táng Thi đinh, lăn lộn cùng một đám trọng phạm các nước. Gần mực thì đen, trời mới biết gã học được cái gì trong đó. Chuyện Đặng Bá Ngôn không muốn làm, đến thời của Đặng Tiến Đông thì chưa hẳn.

Không ai muốn đánh cược tính mạng người thân nhà mình vào nhân phẩm của kẻ khác, nhất là tên này lại ở chung với đám trọng phạm truy nã.

Thành thử, khác với lúc Lăng Phong xuất chiến, khi Đặng Tiến Đông đến trước trận khiêu chiến, không có một tiếng chửi mắng nào, cũng không có một ai dám châm chọc. Vừa là vì kiêng kị thực lực của gã, vừa là vì không muốn dễ dàng đắc tội một kẻ có thể tập kích bất cứ đâu mà không cần đến truyền tống trận.

Vân Tiêu Mạc vuốt râu, nói:

“Trình nguyên soái, nếu Đặng Tiến Đông đã đến trước trận gọi đích danh thì để lão hủ và đại kích sĩ ra thỉnh giáo một phen đi.”

Trình Chân Kim không muốn đánh với Đặng Tiến Đông, bây giờ có Vân Tiêu Mạc chủ động xung phong nhận việc thì há lại không mừng rỡ? Gã lập tức gật đầu như giã tỏi, cười:

“Vậy thì phải làm phiền Vân lão một phen.”

“Không dám. Vân thị ta đời đời trung liệt, bây giờ quốc gia có cần, há lại từ chối?”

Vân Tiêu Mạc vừa nói, bàn chân đã bắt đầu bước ra, đạp lên không khí. Lão mỗi bước một bước lại lên cao nửa tấc, mỗi bước ra một bước sĩ khí của tám trăm đại kích sĩ đằng sau lão lại bốc lên một đoạn. Mãi cho đến khi ra đến trước trận, mặt đối mặt với Đặng Tiến Đông thì Vân Tiêu Mạc cũng đã đứng cao gần năm trượng. Một tay lão vuốt chòm râu dài, một tay cầm một mặt lệnh kỳ thêu hình mây trắng, nói:

“Vân mỗ ở đây. Hầu gia có gì muốn chỉ giáo?”

“Không dám nói là chỉ giáo. Hậu sinh Đặng Tiến Đông, xin thỉnh giáo đại kích sĩ của Vân lão một phen!”

Đặng Tiến Đông quát lên một tiếng, sau đó vung côn, đánh một đòn về phía Vân Tiêu Mạc. Chân khí của gã cuốn lấy biển mây trên không, giáng xuống thành một bóng côn to lớn, nhắm chuẩn đỉnh đầu của Vân nho tướng.

Vân Tiêu Mạc cười dài, nói:

“Trên đời ngoại trừ Lý Huyền Thiên, ai dám cậy tu vi đánh binh đạo?”

Người ngoài cuộc không hiểu rõ nội tình thì thôi, nhưng Vân Tiêu Mạc là một trong những người kế thừa binh đạo sau cái chết của Nghiêm Hàn, tự nhiên là tỏ tường.

Tỏ tường trận chiến năm xưa, chiến công của Võ Hoàng hư cấu hoang đường đến mức nào.

Nghiêm Hàn dẫn Huyền Giáp Vệ xuyên qua biển trúc, Lý Huyền Thiên lấy sức một người chặn quan ải không để hắn đi qua. Hai người giằng co nhau, thẳng đến lúc hai quân Tả Hữu Dực đều bị đánh lui. Đại Tề đại bại, Nghiêm Hàn mới quy kiếm tự vẫn.

Lý Huyền Thiên cậy tu vi động thủ với Huyền Giáp Vệ nhưng lại không xúc động phản phệ của nhân quả.

Nguyên nhân cụ thể đến giờ vẫn chưa ai có thể lý giải được.

Có một giả thuyết được rất nhiều phe cánh, thế lực hưởng ứng đồng tình, ấy là sự miễn nhiễm nhân quả này của Lý Huyền Thiên là một tác dụng phát sinh khi hai thể chất Võ Thánh Chi Hồn và Chiến Thần Chi Thể cùng xuất hiện trên một người.

Song, cuối cùng cũng chỉ là phỏng đoán...

Vân Tiêu Mạc vừa phất cờ, đại kích sĩ dưới trướng lão đã giơ thanh trường kích, nâng cao tấm khiên lớn, niệm:

“Đại kích chi binh, duy tiến bất thoái!”

Miệng nói vang như sấm, chân giộng đều như mưa, trên người bọn hắn theo đó mà bốc lên từng chùm sáng trắng, chiếu rọi bốn phương. Tám trăm quang thải, quyện thành một dòng sông, theo sự chỉ huy của cây cờ trong tay Vân Tiêu Mạc mà bện thành hình một ngọn đại kích, đâm hướng về phía bóng côn của Đặng Tiến Đông.

Chỉ nghe ầm một tiếng...

Âm thanh như sấm nổ chớp giật vang lên, chân khí va chạm nhau quét ra bốn phía như bão tố. Trên núi Lệ Chi, cát bay đá chạy. Trong doanh Đại Việt, người ngã ngựa đổ.

Giao thủ một chiêu, ngọn kích của đại kích sĩ hợp thành cuối cùng thắng bóng côn do Vân Hải Trấn Thiên côn tạo ra một bậc.

Quang kích đâm thủng vân côn, đánh về phía Đặng Tiến Đông. Gã khẽ hụp đầu, né được đòn đánh trong gang tấc, thế nhưng ánh kích chém qua, vẫn cắt trúng một ít tóc trên đầu Bạch Mã Hầu. Nhất thời, ánh kích đâm thẳng lên chín tầng mây, tóc đen rơi lả tả xuống đất.

Đặng Tiến Đông ăn quả đắng, bèn phất tay, cầm bổng, xông về phía đối thủ.

Vân Tiêu Mạc phất cờ, quát:

“Bố trận!”

Tám trăm đại kích sĩ dạ ran một tiếng, bạch quang trên thân cuộn xoắn lại thành một màn sáng, đẩy về phía Đặng Tiến Đông. Bị đánh bất ngờ, Bạch Mã Hầu chỉ đành vung côn lên đón đỡ, song vẫn bị đẩy lui mấy chục bước mới có thể ổn định lại thân hình.

Trong lúc này, đại kích sĩ đã phân làm tám đội, mỗi đội một trăm người, theo chuyển động của lá cờ mà đứng vào tám phương vị, lấy Vân Tiêu Mạc làm trung tâm.

“Càn đội! Sẵn sàng!”

“Đoài đội! Sẵn sàng!”

...

“Khôn đội! Sẵn sàng!”

Tám đội bước đều, bày trận theo hình tám quẻ bát quái. Tám cột sáng toát lên trời, từ từ hợp lại thành biển, bao phủ Vân Tiêu Mạc vào giữa, sẵn sàng đón đánh Đặng Tiến Đông.

Nói ra thì chậm, nhưng toàn bộ đại kích sĩ chỉ cần vài hô hấp là đã bày trận hoàn tất. Loại tốc độ biến trận này quả thật không phải một quân đội bình thường có thể so sánh được...

Vân Tiêu Mạc cười dài, nói:

“Bạch Mã Hầu, có dám vào Chính Phản Bát Quái trận của lão phu không?”



Đặng Tiến Đông không đáp, chỉ nâng ngọn ngân côn lên, thủ thế sẵn sàng...

Sau đó...

Toàn thân gã tan thành một đám mây khói trắng phau, biến mất giữa trời đất.

Bành!

Vân Tiêu Mạc khẽ nhíu mày, cổ họng ngòn ngọt, tanh nồng mùi máu. Vân Hải Trấn Thiên côn lúc này chỉ còn cách cái trán lão nửa tấc, chính bị một dải sáng trắng chặn lại.

Nếu không phải có Chính Phản Bát Quái trận có thể khiến đại kích sĩ tự động phát khí hộ vệ, thì hiện giờ chắc lão đã gặp cảnh dưa hấu nổ tung tóe rồi.

“Lợi hại! Càn!”

Vân Tiêu Mạc quát lên một tiếng,

Lập tức, Đặng Tiến Đông chỉ cảm thấy trên người nặng trĩu, phảng phất như có một ngọn núi lớn áp xuống đầu. Biển ánh sáng trắng lưu chuyển, đột nhiên có một quang nhân cầm kích nhào ra, chĩa mũi kích đâm về phía gã.

Bạch Mã Hầu vung côn đẩy lui “kẻ đánh lén”, sau đó lao nhanh trong trận.

Càn, lấy thế mênh mang hạo hãn của trời, trấn áp vạn vật.

Khôn, dùng thế trầm trọng dày đặc của đất, chắn hết công kích.

Đoài, mượn cái thâm sâu của đầm nước, khiến người ta như lâm vào trong bùn, nửa bước khó đi.

Cấn, dùng sự nguy nga của núi, khiến kẻ trong trận đi đến phương nào cũng bị cản trở.

Ly, dùng sự hung hãn của lửa, che kín tầm mắt của kẻ vào trận.

Khảm, mượn thế vô hình của nước, biến đổi khó lường, không thể nắm bắt.

Tốn, lấy cái sắc bén của gió, kẻ vào trong trận thời thời khắc khắc đều có thể bị muôn vàn lưỡi đao cắt chém.

Chấn, dùng sự oanh động của sấm, khuếch đại âm thanh, nhiễu loạn cảm giác.

Tám quẻ, tám loại phương thức công kích khác nhau dựa trên bát quái, lại dựa vào biển sáng trắng bao phủ quanh trận để hô ứng chiếu cố lẫn nhau, công kích của trận Đoài có thể nhảy sang phương vị của Ly, tác dụng của Càn có thể xuất hiện ở cung Tốn, ..v..v...

Nhưng càng đáng sợ hơn chính là ở hai chữ “Chính Phản”. Chính tức là tiên thiên bát quái, phản thì là hậu thiên bát quái, các quẻ biến đổi theo luật Ly Dịch, ứng với cờ hiệu của Vân Tiêu Mạc. Tám tám sáu mươi tư biến, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước.

Đặng Tiến Đông bị vây trong trận, vừa đánh vừa chạy, chẳng mấy chốc đã qua gần nửa canh giờ.

Bấy giờ chiến giáp trên người gã đã bị đánh hỏng nhiều chỗ, tóc tai rối tung, hơi thở gấp gáp. Vân Hải Trấn Thiên côn trong tay múa cũng càng lúc càng chậm. Thành thử, Đặng Tiến Đông cũng đã bắt đầu trúng những đòn đầu tiên của Chính Phản Bát Quái Trận, hơn nữa loại tình huống này sẽ chỉ càng lúc càng tệ thêm, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Đương nhiên, Bạch Mã Hầu cũng không phải chỉ biết cắm đầu chạy, bị tám tiểu trận vây đánh túi bụi. Gã vừa di chuyển, vừa không ngừng tìm cách xung kích, thử xem có thể đánh lén trận nhãn Vân Tiêu Mạc, hoặc có thể mượn côn thế đánh gãy liên kết giữa tám tiểu trận không.

Đáng tiếc kẻ cầm trận cũng không phải hạng thường.

Nho Tướng biết đối thủ của mình không dễ chơi, thành thử lúc điều khiển trận pháp cũng lấy ổn thỏa làm chủ, đấu pháp vững chắc như tường đồng. Vân Tiêu Mạc phân ra một nửa sự chú ý, đặt trong việc khống chế phương vị Khôn. Chỉ cần Đặng Tiến Đông động thủ ở đâu, lão lập tức có thể điều khiển sức mạnh của trận pháp phòng thủ ở đó, khiến Bạch Mã Hầu nhiều lần công cốc.

Cuối cùng, đánh lâu, Đặng Tiến Đông cũng dần đuối sức, chỉ có thể sử dụng dị lực của Vân Hải Trấn Thiên côn chạy ra khỏi trận, trốn về Lệ Chi sơn.

Vân Tiêu Mạc thở dài, phất cờ tán trận, dẫn đại kích sĩ quay về quân doanh.

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play