Đặng Tiến Đông cau mày, Vân Hải Trấn Thiên Côn cũng đã nắm chắc trong tay.
Một tiễn của Chu Văn Võ đã nhắm thẳng vào trán Tô Nghiên Đình, chỉ chờ lão thả tay, cái đầu của nàng ta chắc chắn sẽ diễn một màn bổ dưa hấu.
Lăng Phong cúi mình, chân cong lại, trong tay nắm chắc hai con dao găm. Chỉ chờ Phó Kinh Hồng lên tiếng, hoặc Tô Nghiên Đình có dị động, y chắc chắn sẽ vòng ra sau lưng ghế, lưỡi dao chỉ hướng Mạc Vấn.
Trong sảnh đường, không khí căng như dây đàn...
Mạc Vấn lúc này lại thản nhiên như không. Gã cười cười, nhẹ nhàng miết tay lên tay vịn của xe lăn, xóa đi lớp mồ hôi vừa rịn ra, nói:
“Chư vị, lẽ nào kế này của tại hạ cũng có chỗ không ổn?”
“Có chỗ không ổn? Mạc tiên sinh, ngài cũng xem như là kẻ trí giả, chẳng nhẽ không biết dẫn thú triều vòng qua Quan Lâm sẽ khiến bao nhiêu người tan nhà nát cửa, thê ly tử tán?”
Lâm Thanh Tùng thở phì phò, trợn mắt hỏi.
Mạc Vấn nghe đến đây, nhún vai:
“So với bốn câu thơ của ‘Hao Lý hành’ thì không sai lắm.”
Cao Tử Trọng nghe mà giận đến bật cười:
“Tốt. Tốt lắm. Giỏi cho bốn câu: ‘Bạch cốt lộ ư dã / Thiên lý vô kê minh /Sinh dân bách di nhất / Niệm chi nhân đoạn trường.’ Mạc tiên sinh thử nói cho Cao mỗ nghe, muốn Đại Việt có mấy cái Từ Châu, mấy cái Kinh Châu?”
Trang Bức Thần Giáo tồn tại ở Huyền Hoàng giới đã có nhiều năm, Tam Quốc Diễn Nghĩa và Tam Quốc Chí cũng vì thế mà truyền khắp bảy nước. Kèm theo sau còn có đủ loại thi từ ca phú do nhân vật trong sách làm cũng được nhiều người biết đến. Chu Văn Võ, Cao Tử Trọng cũng chẳng phải là ngoại lệ.
Mạc Vấn đáp:
“Mấy cái Kinh Châu, mấy cái Từ Châu có gì quan trọng? Cao tướng quân, chớ trách tại hạ nói một lời khó nghe. Từ xưa đến nay thành đại sự há lại không có đổ máu? Lại nói, Lê Hạo Thanh lên ngôi, tù huynh sát đệ, gót sắt đạp nát thiên hạ, đồ ba thành, diệt tám huyện, lừa giết tám vạn tù binh, giết còn ít sao? Y vừa chết, Đại Việt đã sinh ra loạn Tam Vương, đánh cho ba châu mười người chết chín. Thử hỏi, người Đại Việt giết người Đại Việt còn ít sao? Thế nhưng chư vị chẳng phải vẫn nói Thánh Tông an quốc, thời Thánh Tông là thịnh thế chi niên sao?”
Tiếng y tựa như sấm mùa xuân, đánh cho tất cả mọi người trở tay không kịp.
Mạc Vấn lại tiếp:
“Phó huynh, người Sở giết người Sở ít sao? Đặng hầu, người Đại Hoàng giết lẫn nhau ít sao?
“Chết tức là chết, ai giết lại có quan trọng gì? Cái gọi là vì đại nghĩa thái bình có lần nào mà không phải kẻ cầm quyền vì chính danh cho bản thân, tẩy xóa việc sát lục của mình khi trước mà mượn cớ, vẽ bánh cho dân đen? Thái bình dài bao lâu? Lê Đồ Thành diệt Bạo Long, bao nhiêu lâu thì lại bắt phu mộ lính? Hàn Mộng Thiền đánh đuổi Hàn gia, qua mấy năm thì lại chỉnh giáp xuất chinh? Thậm chí, nếu không phải vừa lập lại trật tự, rất nhiều ‘bánh’ đều trở thành vật vô chủ, các phương hào cường sẽ để yên sao?”
Cao Tử Trọng nghe xong, chỉ biết im lặng không nói.
Cứ luận Tam Quốc mà nói, mặc kệ Tào Tháo đạo đức giả thế nào, thủ đoạn tàn nhẫn ra sao, cuối cùng hắn vẫn là người thắng.
Về phần sau khi hắn chết, Tào thị bị Tư Mã Ý tiêu diệt, Ngũ Hồ Thập Lục quốc kéo đến, vậy thì liên quan gì đến hắn?
Một đời của hắn đã hưởng đủ quyền thế phú quý, tông tộc của hắn cũng có mấy đời liền làm hoàng đế một phương. Nói theo phương diện hoàn toàn lý trí, chỉ đặt lợi ích lên trước nhất, vậy thì quả thật Tào Tháo làm đúng: dùng cái giá nhỏ nhất, đổi lấy lợi lớn nhất.
Mà theo kế này của Mạc Vấn, Lệ Chi sơn chính là phải học Tào Tháo không từ thủ đoạn, trong lòng chỉ có bá nghiệp, thậm chí để hoàn thành đại nghiệp của hắn tất cả mọi thứ khác đều có thể hi sinh...
Lâm Thanh Tùng trầm mặc.
Lão giỏi về ngoại giao, há lại không nghe hiểu được điều Manh Quỷ Tài đang ám chỉ?
Xưa nay các nước đều cho rằng nội loạn là chuyện trong nhà, căm thù nội loạn không sánh bằng thù ghét ngoại xâm.
Thế nhưng, dường như tư tưởng của Mạc Vấn lại tách hai vấn đề này ra. Giết người tức là giết người, ai giết mà không phải là giết, là đồng tộc đồng bào hay ngoại quốc man di, hải thú yêu tộc, trong mắt hắn tính chất cũng giống nhau.
Mà cái gọi là thái bình trong mắt hắn, chẳng qua là vì các phương thế lực đã chia xong lợi ích vốn thuộc về giai cấp cũ, bấy giờ thỏa mãn, nên không dấy binh đao mà thôi. Chờ đến lúc vương triều phát triển vài trăm năm, lại đến lúc sư nhiều cháo ít, vậy thì chắc chắn sẽ lại có vô số “nghĩa quân” dựng cờ dấy nghĩa, mắng hoàng đế bấy giờ là hôn quân vô đạo.
Tựu chung, cái nhìn của Mạc Vấn thì minh quân và hôn quân vốn chẳng chênh lệch nhau bao nhiêu.
Sai khác là ở thời đại...
Lâm Thanh Tùng lắc đầu:
“Nếu là người khác, chưa hẳn sẽ không phải như Mạc tiên sinh nói. Xét cho cùng, dân chúng nhiều người tầm thường, ánh mắt có chút ngắn, bị hạng lừa đời lấy tiếng dối gạt cũng chẳng phải việc lạ. Thế nhưng Lâm mỗ dám lấy đầu mình ra để khẳng định, Bích Mặc tiên sinh là ngoại lệ.”
Ngừng một chốc, lão nói:
“Lâm mỗ lần ấy ở Cổ Long đã có dịp diện kiến tôn nhan, quả thật là bình phàm vô cùng, trong lòng chưa từng nghĩ đến công danh lợi lộc, hoàn toàn là vì bình dân trăm họ mà suy xét. Nếu phải làm chuyện có lỗi với tiên sinh, vậy thì cho dù có làm nên bá nghiệp nghìn thu thì cũng chẳng khác nào xương thối thịt nát mà thôi.”
Lâm Thanh Tùng hãy còn kiên nhẫn giảng giải, biện luận với Mạc Vấn. Thế nhưng thằng nhóc Dạ Phong Tiêu thì đã nổi đóa như lợn sắp bị thiến. Gã lồng lên, quát:
“Các vị, hai kế ‘tốt’ đã thương thiên bại lý như vậy, hạ sách cũng không cần phải nghe nữa làm gì cho phí thì giờ!”
Kẻ nóng tính Chu Văn Võ cực kỳ tán đồng lời nói này.
Cao Tử Trọng khoanh tay, không nói, song trông điệu bộ thì dường như cũng không hứng thú lắm với Mạc Vấn nữa.
Đặng Tiến Đông có vẻ còn nể nang Tô Nghiên Đình nên nói chuyện không cứng rắn như Lăng Phong, song gã cũng lắc đầu:
“Tiên sinh thật là đại tài, chỉ là kế sách của ngài quả thật là đi quá giới hạn, thứ cho bọn ta không tiếp nhận.”
Lại nghe...