“Mạc Vấn?”
Ba người Lăng Phong, Cao Tử Trọng và Chu Văn Võ nhiều năm sinh hoạt ở Táng Thi đinh, thành thử nghe đến năm chữ “Manh Quỷ Tài Mạc Vấn”, phản ứng không quá lớn. Ngoại trừ Dạ Phong Tiêu đặt câu hỏi vì hiếu kỳ ra, hai người còn lại đều không lên tiếng.
Xét cho cùng, Mạc Vấn và hai người Cao, Chu cũng không phải người cùng thời.
Nói ba mươi năm một giang hồ là vậy...
Lâm Thanh Tùng thì khác. Theo một cách lí giải nào đó, thì Mạc Vấn xem như nửa cái người đọc sách. Tuy đã là phế nhân, không ngưng tụ được hạo nhiên chính khí, nhưng chỉ dựa vào mưu lược và miệng lưỡi mà khuấy đảo Đại Tề, tự mình báo thù rửa hận. Nhân vật như vậy, người Nho môn không thể không biết.
Thậm chí, viện trưởng Thanh Hà thư viện Bao Thành Tổ cũng từng có ý muốn mời chào Mạc Vấn.
Chỉ là về sau, Hải Đại Quý đến gặp lại tay không trở ra, miệng mắng Manh Quỷ Tài là tai tinh, có cái tướng “ưng thị lang cố”, sau này chắc chắn sẽ phản chủ, khiến thiên hạ đại loạn.
Thiên hạ không thể trọng dụng...
Hải Đại Quý nổi tiếng là hào sảng độ lượng, nhất là từ sau khi hắn trọng dụng Nghiêm Hàn thì thiên hạ càng kính phục tài nhìn người của y.
Sau khi lão lên tiếng...
Thế lực tầm trung thì tin vào ánh mắt của Hải Đại Quý.
Thế lực hàng đầu đều nhận được lệnh trực tiếp từ Đế Mộ, thành thử lại càng không dám manh động.
Các thế lực nhỏ xưa nay bo bo giữ mình, chỉ sợ bị kẻ khác tìm cớ nuốt chửng. Thành thử, tuy tài năng của Mạc Vấn rất có thể là chìa khóa để trở mình, song tên nào tên nấy đều không dám manh động, chỉ sợ chân trước vừa mời chào Manh Quỷ Tài, chân sau đã thấy thiên hạ dựng cờ thảo phạt.
Có thể nói...
Nếu không phải vì một câu nói của Đế Mộ, thì hiện giờ Mạc Vấn chính là một củ khoai nóng bỏng tay, ai cũng muốn mời chào. Thiên kiêu đời nay của Nho môn cũng chưa chắc đã đến lượt Tứ Đại Tài Tử.
Thành thử, tuy không rõ thực hư chuyện Đế Mộ nhúng tay, song Lâm Thanh Tùng cũng lấy làm hiếu kỳ không biết nhân vật như vậy tìm đến Lệ Chi sơn để làm gì. Và rốt cuộc giữa Mạc Vấn và nguyên soái của Hậu Kiều quân lại có quan hệ ra sao mà kẻ sau không tiếc kháng chỉ cũng phải hộ tống Mạc Vấn đến tận núi Lệ Chi.
“Chư vị, vậy chúng ta cùng đi đón vị Manh Quỷ Tài này xem sao.”
Phó Kinh Hồng vừa nói, vừa đứng nhỏm dậy khỏi ghế.
Thế là chẳng mấy chốc...
Đặng Tiến Đông, Phó Kinh Hồng dẫn theo toàn bộ cao tầng của núi Lệ Chi chạy đến nơi truyền tống.
Truyền tống môn của Lệ Chi sơn đặt bên trong một động đá.
Trước cửa hang, là một khoảng đất trống rộng rãi, khắp nơi có thể thấy được nhà gỗ, lều vải. Bốn phía đều có thể nhìn thấy mấy trăm người chăm chú cầm thương gỗ, tập dượt đâm, đỡ, đi, nghỉ theo đúng yêu cầu của Cao Tử Trọng. Chốc chốc, lại có thể thấy một đám lão binh mình mặc giáp gỗ, lưng đeo cung, eo buộc bao tên chạy vào trong hang thay ca.
Từ xưa đến nay ở Huyền Hoàng giới, truyền tống môn cho dù là ở nước nào thì cũng đều là quân cơ yếu địa. Bình thường đều phải được đặt ở chỗ bằng phẳng, không có vật cản che chắn tầm mắt, không có nơi để lẩn trốn cố thủ, lại đặt trọng binh canh giữ giám sát, tuần tra cả ngày lẫn đêm.
Lệ Chi sơn cũng không phải là ngoại lệ.
Thậm chí, nơi đây là truyền tống môn duy nhất kết nối vào Táng Thi đinh, tầm quan trọng xét ra còn hơn những chỗ khác ba phần. Thành thử, hành động đầu tiên sau khi rời núi của Lâm Thanh Tùng chính là điều động sĩ tốt chặt cây, phát quang khu rừng phía trước cửa hang đặt truyền tống trận. Gỗ thì sử dụng để xây liên hoàn trại, mà khoảng sân trống thì được tận dụng đặt quân doanh. Thế là vừa gia cố thêm được núi Lệ Chi, vừa có chỗ thao luyện sĩ tốt, lại vừa có một đám sĩ tốt hỗ trợ trấn thủ truyền tống môn 24/7.
Có thể nói là một mũi tên trúng ba đích...
Khi Đặng Tiến Đông và cao tầng của núi Lệ Chi chạy đến nơi thì đã thấy trước cửa hang đứng lố nhố một đám bộ tốt áo vải, trên tay lăm lăm khí giới.
Nổi bật lên giữa đám người tựa như hạc giữa bầy gà là một thiếu nữ dong dỏng cao, đôi mắt có hai màu khác biệt, tóc trắng như cước, dung mạo kỳ diễm đã nhìn là không thể nào quên được.
Bộ tốt trên núi phần lớn xuất thân làm cướp, tố chất thân thể tự nhiên là không tốt. Thành thử, mặc dù đều là một đám mày râu, thế nhưng chiều cao của cả bọn lại đều thua Tô Nghiên Đình một bậc.
“Tránh ra. Các vị trại chủ đến! Mau nhường đường...”
Tay lính vừa lên thông báo bây giờ cũng thừa thế cáo mượn oai hùm, bô bô cái mồm bảo đám bộ tốt đang vây quanh hai người Tô Nghiên Đình mau chóng tản đi nơi khác, để mấy người Phó Kinh Hồng tiếp quản chuyện ở đây.
“Tô nguyên soái, Mạc tiên sinh, hoan nghênh đến Lệ Chi sơn bọn ta.”
Phó Kinh Hồng bước lên trước, chắp tay hành lễ, thái độ có thể nói là thân thiện hồ hởi, tỏ rõ thái độ của chủ nhà.
Cuối cùng, nói sao thì nói, ít nhất trên giấy tờ thì kẻ cầm đầu của núi Lệ Chi vẫn là họ Phó. Những chuyện ngoại giao tiếp khách, nhất là khi đối phương còn là nhân vật tầm cỡ như nguyên soái một quân đoàn Đại Tề và Manh Quỷ Tài tiếng tăm lừng lẫy, vẫn phải để Phó Kinh Hồng xung phong đi đầu mới phải đạo.