Trong lúc Bích Mặc tiên sinh tiếp Hồ Ma thành chủ, thì Lã thiếu lâu chủ đã nhận được mật báo của cậu lính nọ. Thế là, cậu chàng vội vàng chạy tới tìm Kim Chính Dương, kéo lão đi cứu tràng.

Tuy Nguyễn Đông Thanh không có ý định cản gia đình bà cụ, thế nhưng Lã Vọng Thiên thấy đây chả qua là tiên sinh không muốn can dự vào chuyện riêng của nhà người khác mà thôi. Nếu là như vậy, kỳ thực cậu chàng có cách để vẹn cả đôi đường, vừa không làm điều tiên sinh không muốn, lại vẫn giữ chân được nhân chứng quan trọng. Tất nhiên, đây cũng là một hồi đánh cược, vì người ra tay cuối cùng cũng không phải cậu chàng hay Kim Chính Dương.

Bên trong sân...

Nguyễn Đăng Toản tốn một phen miệng lưỡi, cuối cùng cũng thuyết phục được mẹ và vợ. Song, mấy người còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động, thì sau lưng đã vang lên một giọng quát vừa thân quen vừa xa lạ:

“Thằng mất dạy! Bỏ tiền cho mày ăn học để mày về mày đối xử với mẹ mày như thế này à?!”

Hai mẹ con bà cụ Lý giật mình nhìn sang, thì thấy một bóng người vô cùng quen thuộc: một ông cụ cỡ lục tuần, ăn mặc giản dị, chân không chạm đất. Lơ lửng phía trên đầu lão hiện có một cái nón rộng vành đang quay tít thò lò, bóng đen phủ xuống vừa vặn che xung quanh thân ông lão, để riêng khoảng sân ông ta đứng hoàn toàn tối như ban đêm, không có lấy một tia ánh mặt trời. Cách đó không xa, người dựa vào một gốc cây, đang nhắm mắt dưỡng thần, là Kim đại trang chủ của Tam Kim gia trang.

Thấy rõ người vừa cất tiếng là ai, hai mẹ con Nguyễn Đăng Toản đồng thời kinh hô:

“Mình?”

“Cha?!”

Không sai, đây chính là người chồng thứ hai mới mất trong mấy năm gần đây của bà cụ Lý, cũng là cha đẻ của Nguyễn Đăng Toản, Nguyễn Chương. Tại Huyền Hoàng giới, luân hồi sớm đóng, hồn ma ngụ tại dương gian. Nên Nguyễn Chương sau khi qua đời kỳ thực vẫn không rời vợ nửa bước. Chả qua, lão dù gì cũng không phải oán linh, lại mới mất chưa lâu, thế nên ngoại trừ có thể ở một bên quan sát hết thảy, thì cũng không thể làm được gì khác.

Cũng nhờ có lão trợ giúp nên Kim đại trang chủ mới có thể điều tra được rất nhiều thông tin quan trọng trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Tất nhiên, nếu không phải Kim Chính Dương là bậc tông sư trong ngoại cảm, thì cũng chưa chắc đã nhanh như vậy phát hiện ra sự tồn tại của Nguyễn Chương. Mà cũng bởi lão đã giúp đỡ phủ Khai Phong tra án này, nên Lã thiếu lâu chủ mới quyết định đánh cược, gọi lão lên đối chất với con trai.

Nguyễn Chương bao lâu nay chứng kiến hết thảy, biết tỏng suy nghĩ của Nguyễn Đăng Toản, song lại không có cách nào lên tiếng. Lúc này được Kim Chính Dương trợ giúp, lão mới có thể hiện hình nói chuyện với vợ con. Cũng bởi vậy, hiển nhiên là bao tức giận tích tụ bấy lâu nay cùng một lúc được phát tiết, Nguyễn Đăng Toản bị mắng cho máu chó đầy đầu:

“Thằng mất nết! Tại sao tao lại có thể đẻ ra một thằng bất hiếu như mày?! Nuôi cho mày ăn học, là để sau này cháu tao không phải chịu cơ cực, là để mày phụng dưỡng lấy tao với mẹ mày lúc chúng tao chân yếu tay mềm! Chứ không phải để mày dài lưng tốn vải, bưng một mớ triết lý suông về coi khinh người đẻ ra mày!

“Mày xem từ cái ngày mày về nhà đến giờ, mày đỡ đần được mẹ mày cái gì? Hay lại còn khiến mẹ mày chật vật khổ sở hơn? Biết sớm mày đi học về mà trở thành thế này, thà rằng ngày xưa tao ném tiền cho ăn mày cũng không dùng nó cho mày đi học!

“Học cái gì hay thì không học, bản lĩnh đỉnh thiên lập địa thì chả thấy đâu, chỉ có cái ăn hại là giỏi! Mày thử nhìn xem mày tiêu tiền như thế, nếu không có mẹ mày gồng lưng lên xoay xở, thì cái nhà này còn sống nổi không? Nếu bây giờ mẹ mày cũng ngã xuống thì mày nghĩ mày sống nổi trong bao lâu hả con?

“Giá thuế tăng, mẹ mày phải chật vật xoay xở, lúc đó mày đang làm gì?! Mẹ mày bị đánh bị mắng, vợ mày bị bắt đi, lúc đó mày làm được cái gì?! Nếu không phải có người của phủ Khai Phong âm thầm bảo vệ, mày nghĩ giờ này mày còn vợ, còn con à?!”

“Cha, con cũng chỉ là muốn tốt cho gia đình mình, chúng ta không đắc tội nổi...”

Nguyễn Đăng Toản toan thanh minh, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ông cụ ngắt lời:

“Câm mồm! Thế mày nghĩ thuế má tăng là do đâu?! Lại chẳng phải do cái đám người mà mày coi là bạn bè kia sao? Mày không muốn đắc tội chúng?! Thế nhưng chúng có quan tâm đến sống chết của nhà mình không? Không có bọn chúng cấu kết với quan lại, thì mẹ mày, vợ mày cũng chả gặp nạn. Thế mà mày còn vì luồn cúi nịnh hót bọn chúng, lại quay sang mắng mẹ mày?! Mày đừng quên là nếu không có mẹ mày, thì giờ cũng không có mày! Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, trong mắt không còn cha mẹ nữa phải không?!

“Tao thật là muốn đánh chết thằng nghịch tử mày! Có khi mày chết rồi, mẹ mày, vợ mày còn dễ sống yên ổn hơn ấy!!!”

Nguyễn Đăng Toản bị mắng cho tới tấp, không hé răng được nửa chữ. Mắng xong thằng con, ông cụ mới nhìn sang vợ mình, ánh mắt dịu đi, nói:

“Lâu nay mình chịu khổ rồi! Chỉ tại tôi vô dụng, ra đi quá sớm...”

Bà cụ Lý rưng rưng nước mắt, nói:

“Không sao, không sao. Tôi chịu được!”

Ông cụ lại nhìn về phía con dâu:

“Lâu nay con cũng chịu khổ nhiều rồi. Tất cả là vì thằng con trời đánh của ta!”



Nguyễn Đăng Toản nghe vậy thì bất mãn, song cũng không dám hó hé gì. Nguyễn Chương nhìn một vòng sân, lại quay qua Kim Chính Dương, nói:

“Đại sư, đa tạ ngài giúp tôi lên nói chuyện với vợ con. Còn xin ngài chú ý giám sát hộ thằng nghịch tử này! Nếu nó còn dám kiếm cớ gì khác gây khó dễ cho mẹ nó, vợ nó, ngài cứ cho người đánh què chân nó, lại tống vào ngục cho tôi. Coi như nhà tôi gia môn bất hạnh, mới có thằng con bất hiếu này!”

Nguyễn Đăng Toản nghe vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, song vẫn phải giữ yên lặng, không dám nói gì.

Kim Chính Dương ho khan. Việc này lão không có quyền gì để mà hứa hẹn, nhưng lại thấy nói hẳn ra như vậy chưa chắc đã hay, nên đành quyết định cứ để mập mờ không rõ ràng. Mắt thấy chiếc nón của mình cũng đang bắt đầu quay chậm dần lại, Kim đại trang chủ tằng hắng một tiếng, đoạn nói:

“Thời gian không còn nhiều, còn lời gì mau nói nốt!”

Nguyễn Chương nhìn về phía vợ mình, nói:

“Tôi sẽ luôn dõi theo mình. Nhưng không cần vội đi theo tôi quá sớm. Bà nó ở lại thêm ít lâu, đừng để cháu nội chúng ta sau này giống với bố của nó!”

Nói xong thì bóng hình ông cụ từ từ mờ nhạt dần, rồi biến mất trong thiên địa. Cái nón cũng ngừng quay tròn trên không, bay trở về trong tay Kim Chính Dương.

Có lời của hồn ma Nguyễn Chương, Kim đại trang chủ nửa đùa nửa thật bảo lính lác trong phủ nhìn chằm chằm Nguyễn Đăng Toản, sau đó chào tạm biệt mẹ con bà cụ Lý, chắp tay sau lưng ung dung rời đi.

Đợi Nguyễn Đông Thanh tiếp Hồ Ma thành chủ trở về thì mọi chuyện đã đâu vào đấy. Gã biết mấy người nhà bà cụ không thật sự bỏ đi mà quyết định ở lại thì ngạc nhiên vô cùng, cũng vui mừng khôn xiết. Song, trong phủ còn không ít việc, nên gã cũng không có thời gian lân la hỏi nhiều.

oOo

Sau khi Hồ Ma Huyền Nguyệt rời đi cho tới ngày thăng đường, không còn sự kiện gì lớn xảy ra.

Trong mấy ngày này, dân chúng thành Bạch Đế cũng chỉ có hơn 500 người đi bỏ phiếu trên tổng số gần 30 vạn người cả nội ngoại thành. Mà đấy là đã nhờ công các tiểu thư công tử đi khắp nơi tìm cách đả động nhân tâm, hiệu ứng đám đông, và “mỹ nhân kế” của các thiếu niên tài tuấn phủ Khai Phong.

Đối với kết quả này, mấy người Long U, Lã Vọng Thiên không thể nào thấy vui cho nổi, cảm giác như đã thất bại, phụ sự kỳ vọng của tiên sinh. Song, bản thân Nguyễn Đông Thanh thì hoàn toàn trái ngược. Gã thấy có được kết quả như vậy trong lần đầu bỏ phiếu đã là tốt hơn mong đợi nhiều rồi. Dẫu sao đây cũng là đời thực, chứ chẳng phải mấy truyện mấy phim làm ra để tự sướng. Thuyết phục được bấy nhiêu dân chúng sống ở thời phong kiến làm cái chuyện mang tính dân chủ như đi bỏ phiếu đã là chuyện không dễ dàng, cũng không nên quá tham lam. Thế nên, thấy vẻ buồn rười rượi của đám thiếu niên tài tuấn trong phủ, gã chỉ cười cười, nói mấy lời động viên.

Thủ tục bỏ phiếu được phủ Khai Phong thương nghị như sau: Phòng bỏ phiếu có hai cửa ra vào, bên trong đặt hai mươi cái hộp: mười tám cái sơn vàng – phía trên có gắn lưu ảnh thạch được kích hoạt sẵn – tương ứng với mười tám phạm nhân, hai cái còn lại lần lượt sơn đỏ và đen, đựng các thẻ tre có sơn màu tương ứng. Mỗi cái lưu ảnh thạch có ghi hình người của phủ Khai Phong đọc lại tội danh từng phạm nhân, cùng các tình tiết giảm nhẹ: Cố Văn làm hai cái, còn lại bốn người Dư, Lã, Hàn, Long chia nhau mỗi người bốn cái. Người vào bỏ phiếu sau khi nghe xong tội trạng từng người, thì chọn bỏ thẻ đen hoặc thẻ đỏ vào hộp, tương ứng với tội chết hay tội sống. Người dân đến bỏ phiếu được sai dịch cùng các vị tiểu thư công tử giải thích rõ cho quá trình bỏ phiếu trước khi vào, làm xong xuôi thì đi ra đằng cửa còn lại.

Để đề phòng đám hào môn sĩ tộc giở trò, chúng nhân phủ Khai Phong mãnh liệt đề nghị Bích Mặc tiên sinh tự mình đi trấn cửa ải. Gã không cần làm gì, chỉ cần kê bàn ghế ra trước phòng bỏ phiếu ngồi làm việc là đủ rồi. Nguyễn Đông Thanh đến giờ mới biết té ra mình còn có loại công dụng vi diệu này, song gã cũng không nghĩ được cách nào hay hơn, nên đành dở khóc dở cười mà làm theo. Quả nhiên, có Bích Mặc tiên sinh “tự mình tọa trấn”, quý tộc toàn thành không có kẻ nào dám táy máy chân tay, quá trình bỏ phiếu cũng gọi là diễn ra suôn sẻ.

Sau khi mấy ngày bỏ phiếu kết thúc, kiểm phiếu xong xuôi, thì cũng liền đến hôm thăng đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play