Lại qua thời gian độ một tuần lễ...
Trước tiên kể một chút về chuyện tu hành của năm vị trang chủ của Tam Kim gia trang. Vu đạo có lẽ là đạo duy nhất trong Ngũ Lộ Triều Thiên mà mỗi ngành học có một con đường tu luyện hoàn toàn khác biệt. Tuy Nho môn cũng giảng lục nghệ, Đạo gia cũng chia luyện đan, vẽ bùa, song chung quy giữa các nhánh nhỏ này vẫn nhiều điểm tương đồng, chuyện kiêm tu nhiều nhánh đến đăng phong tạo cực cũng không hiếm. Còn Vu đạo thì lại khác, ngoại trừ Vu ban của Lã gia là còn nghiên cứu đủ các nhánh học trong Vu đạo ra, thì gần như người theo Vu đều chỉ chọn một nhánh học để trau dồi. Thành thử, đến cấp bậc tông sư, rất hiếm khi có thể gặp người am hiểu và sử dụng được nhiều nhánh học của Vu đạo.
Tam Kim ngũ lão cũng không phải ngoại lệ. Mỗi người trong bọn họ đều là bậc tông sư trong ngành học của riêng mình, song năm người không ai cùng ngành với ai.
Lão đại Kim Chính Dương giỏi hầu đồng, kết nối với tâm linh. Gần như không có một sinh vật siêu nhiên nào mà lão không thể cảm nhận, giao tiếp, cũng như nhờ cậy, sai xử. Bình thường, lão chỉ dùng khả năng này để giao tiếp với các sinh vật siêu nhiên nhạy cảm với thay đổi trong thời tiết, khí hậu để đoán biết trước những chuyện liên quan, từ đó có biện pháp tận dụng hoặc đề phòng trước thiên tai.
Lão nhị Kim Vũ Tùng là cao thủ dùng Ngải. Vì thế hiểu biết của lão về đủ loài thực vật, cỏ cây hoa lá có thể nói là độc bộ thiên hạ. Không có giống cây nào lão không thể trồng, không thể cứu sống. Mà điều lão đau đáu nửa đời người – cũng chính là điều khiến lão bị “cổ tịch” của Bích Mặc tiên sinh thu hút – là khái niệm và ứng dụng của “xen canh”.
Lão tam Kim Tử Nghiên là tông sư Cổ Trùng. Y thị dùng thân nuôi cổ nhiều năm, nên khắp người đều là trùng, đều là kịch độc. Vì thế mới phải bịt kín mít lại, tránh việc vô tình hại đến người vô tội.
Lão tứ Kim Từ Phong là tông sư trong một ngành học đã gần như hoàn toàn thất truyền ở Huyền Hoàng giới: Nông học. Tương truyền hơn vạn năm trước, trong những cường giả bán bộ thập cảnh, có người gọi Nông Thần, đạo của y gọi Nông đạo. Song về sau Phản Thiên Chi Chiến, không rõ vì sao Nông đạo còn bị Đế Mộ ra tay cản trở, đuổi giết. Những người còn sống sót đành nhập đạo vào Vu đạo, nhánh học ấy cũng biến thành Nông học. Mà cũng vì ân oán với Đế Mộ, nên Nông học rất ít người dám theo, mà có theo thì cũng phải cúi đầu mà sống, tận lực giảm sự gây chú ý của bản thân.
Lão ngũ Kim Tử Huyên là ngự thú tông sư, hiểu rõ vạn loài thú vật. Không có loài động vật hay linh thú nào mà y thị không thể thuần hóa, sai khiến. Bình thường, bà ta và chị gái Kim Tử Nghiên thường phối hợp với nhau, sai xử cả côn trùng lẫn các loài thú nhỏ để diệt trừ các tác nhân gây hại, hệt như cách người ta sử dụng Thiên địch trong nông nghiệp hiện đại. Mà đây cũng chính là mảng khiến hai chị em họ quan tâm nhất trong “cổ tịch” của Bích Mặc tiên sinh.
Cũng bởi mỗi người một sự chú ý như vậy, cho nên sách bọn họ đọc kỳ thực cũng không giống nhau. Thành thử, không hề xảy ra tranh chấp hay đụng hàng.
Một buổi chiều, Kim Chính Dương mặt mày hí hửng, bước phăm phăm vào phòng nơi bốn huynh đệ của mình đang đọc sách. Sau đó, lão ngồi xuống ghế, mặt mày tươi rói nhìn hết từ người này sang người khác. Lúc này, ý đồ của đại trang chủ Tam Kim viên quả thực đã quá rõ ràng, chỉ thiếu viết lên trên trán dòng chữ: “mau hỏi ca có chuyện gì vui!”
Đáng tiếc, bốn người kia vẫn chỉ chăm chăm vào đọc sách, không ai buồn ngẩng lên. Kim Chính Dương tằng hắng một tiếng, sau đó lại ngồi nghiêm chỉnh, chờ các anh em mình hỏi chuyện. Lão tứ Kim Từ Phong ngẩng lên, liếc đại ca mình một cái, nổi cơn tinh nghịch, thế là lại cúi xuống đọc sách, miệng thì nói:
“Đại ca, trời mùa này dễ cảm vặt, chú ý sức khỏe.”
Lão tam Kim Tử Nghiên hiểu ý, cũng hùa theo:
“Đại ca, cần muội cho vài con cổ sang, lấy độc trị độc, chữa ho giúp không?”
Lão nhị Kim Vũ Tùng nín cười. Lão ngũ Kim Tử Huyên gục đầu sau “cổ tịch”, cười đến rung cả người.
Kim Chính Dương bị bốn người trêu chọc thì bèn cố tình vờ như tức lắm, đứng phắt dậy, chỉ về phía bốn người, nói:
“Bốn người các ngươi được lắm! Tuyệt giao một tháng!”
“Đại ca, lần trước anh nói câu này không quá nổi ba đêm anh liền xúi ma quỷ đêm nào cũng đập cửa phòng em ầm ĩ, đợi em đến tìm anh xin lỗi mới thôi. Lần này vẫn định bổn cũ soạn lại sao?”
Kim Vũ Tùng vẫn cố nín cười, đâm thêm một dao.
“Nhị ca thế là may rồi, ngay đêm đó đại ca đã không nhịn được, lùa ma quỷ đến phá ngói phòng tiểu đệ. Nhưng vì em ngủ kỹ, nên đến sáng hôm sau thấy phòng thiếu ngói mới biết chuyện...”
“Thế đã là gì? Muội và tỷ tỷ còn bị ma giấu đồ suốt năm ngày liền sau chuyện lần trước kìa.”
“Hừ! Lần này lão phu quyết tâm tuyệt giao với các ngươi ít nhất bảy ngày bảy đêm!”
Bốn người liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lão ngũ Kim Tử Huyên tò mò, lên tiếng:
“Được rồi, đại ca. Có chuyện gì vui mau kể đi!”
“Hứ, không nói! Ai bảo các ngươi dám hùa vào khi dễ ta?”
“Đại ca không nói thì bọn em đành quay lại đọc sách tiếp vậy chứ biết làm sao?”
Kim Từ Phong cười cười. Kim Chính Dương thấy bốn người định quay đi thật, cuối cùng đành thỏa hiệp:
“Được rồi! Vì các em cầu xin như vậy, nên anh nói cho mà nghe! Đại ca đây vừa mới có một phát hiện tầm cỡ lịch sử đấy!”
“Phát hiện tầm cỡ lịch sử?! Phát hiện gì?”