Trương Mặc Sênh khó nhọc mở hai mắt, vừa khéo trông thấy cảnh Nguyên Thủy Đế Tôn vứt Lăng Xương kiếm cho Lý Thanh Vân. Cậu chàng tay nắm chuôi kiếm, loạng chà loạng choạng đứng dậy. Song có vẻ vết thương ở cột sống chưa lành hẳn, thế nên chỉ vừa đứng lên được một nửa, Lý Thanh Vân đã lại đổ xoài ra đất.
“Ta có lựa chọn sao?”
“Đương nhiên là có. Truy vấn nhân quả khác với dò xét tiền kiếp. Nếu ngươi không cam tâm tình nguyện, bản đế cũng hết cách. Dù sao, thiết luật là thế tôn đặt, bản lĩnh của hắn cũng không phải nói chơi.”
Nguyên Thủy Đế Tôn nhún vai, đáp.
Cũng chẳng rõ hắn nói thật hay nói dối, có thể tin được bao nhiêu phần.
Đoạn, hắn lại cười gằn:
“Đương nhiên, chỉ có hai lựa chọn.
“Hoặc là bản tọa từ từ tra từng kiếp một của ngươi, rồi giết hết bọn chúng.
“Hoặc là bản tọa tha bọn chúng một mạng, để mấy vị anh em khác của ta tự giải quyết nhân quả với bọn nó. Chạy được về chỗ thế tôn hay không thì bản tọa không dám khẳng định, nhưng ít nhất hôm nay, bọn hắn sẽ không chết trong tay bản tọa.”
Ngừng một chốc, Nguyên Thủy Đế Tôn lại tiếp:
“Một đằng là chết chắc, một đằng là có cơ hội sống mỏng manh. Thậm chí về mách với thế tôn, chưa hẳn không thể trả thù bọn ta một lần. Nhà ngươi và bản tọa cuối cùng cũng có chút uyên nguyên, hẳn là biết phải chọn gì mới có lợi.”
Tạ Thiên Hoa bị bóp chặt miệng, lúc này chính đang liếc rách cả mắt, hi vọng Lý Thanh Vân có thể phát hiện điều mình muốn nhắc.
Ban nãy, lúc đạp gãy xương sống Lý Thanh Vân, cô nàng có thể cảm giác được thân thể Nguyên Thủy Đế Tôn thoáng run lên. Loại dị tượng này kéo dài mãi đến lúc Toái Đản Cuồng Ma nắm được Lăng Xương kiếm mới chấm dứt.
Ý nghĩ lao như điện, Tạ Thiên Hoa chẳng mất bao lâu đã đoán ra...
Một kẻ đáng sợ như Nguyên Thủy Đế Tôn chắc chắn không bỗng dưng lại run lên như thế.
Hiển nhiên là... hắn và Lý Thanh Vân, bằng một lí do thần kỳ nào đó, là đồng sinh đồng tử. Toái Đản Cuồng Ma bị thương, chính hắn cũng bị ảnh hưởng. Mà một khi cậu chàng chết, liệu sẽ xảy ra chuyện gì, Tạ Thiên Hoa không biết, nhưng cứ nhìn phản ứng của Nguyên Thủy Đế Tôn thì hẳn là hắn cũng chẳng có kết quả tốt.
Đáng tiếc...
Lý Thanh Vân đứng dậy, nhìn cô nàng, đoạn cười:
“Có thể được nhị sư muội quan tâm lo lắng như thế, quả thật là tam sinh hữu hạnh.
“Sư muội, sau hôm nay, em là đại sư tỷ của Lão Thụ cổ viện, phải dẫn Hà và Sênh trốn đi. Đại sư huynh này vô dụng, quả thật ngoại trừ ngu kiến này ra không nghĩ ra được cách nào khác.”
Tạ Thiên Hoa trừng mắt, đoạn vội vàng đánh mắt như đánh lô tô, hết giật về phía Lý Thanh Vân lại đánh về phía Nguyên Thủy Đế Tôn, hi vọng ông sư huynh nhà mình bằng một phép màu nào đó có thể hiểu được thâm ý.
Trước mặt Nguyên Thủy Đế Tôn, nghĩ mở miệng cảnh báo hay truyền âm trao đổi quả thật là chuyện tiếu lâm.
Song, khả năng biểu đạt của ánh mắt chỉ có nhiêu đó.
Đừng nói EQ của Lý Thanh Vân xưa nay vẫn không lấy gì làm cao cho cam, cho dù có là thiên tài giao tiếp, chiến thần hướng ngoại đứng ở đây thì cũng đừng mơ mà hiểu được ý của Tạ Thiên Hoa.
Thế là, cô nàng chỉ đành bất lực nhìn Lý Thanh Vân đạp vào bẫy của Nguyên Thủy Đế Tôn mà không tài nào ngăn cản nổi.
Nước mắt Tạ Thiên Hoa bắt đầu tràn ra.
Cảm tính, cô nàng rất muốn bảo Lý Thanh Vân ngừng lại, đừng tiếp tục nói nữa. Nhưng lý tính mách bảo, đây là di ngôn của cậu chàng, khiến Tạ Thiên Hoa không thể không nghe.
Chỉ nghe cậu chàng lại nói tiếp:
“Còn một điều nữa đại sư huynh hôm nay phải nói. Thực ra... kể từ lúc gặp nhau trên núi lần đầu tiên, ta... đã thích sư muội rồi. Chỉ là...”
Lý Thanh Vân nói đến đây, quả thật rất muốn thú nhận sở dĩ không dám nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân là do tự ti. Vứt bỏ thân phận con rơi của Võ Hoàng, Lý Thanh Vân chỉ là thằng nhóc ất ơ ở một cái thành khỉ ho cò gáy. Huống hồ lúc trước như chó nhà có tang, giờ còn vác trên vai lời ước chiến với Lý Thanh Minh.
Quả thực, Toái Đản Cuồng Ma không có tự tin mình sẽ còn sống sau Thiên Kiêu chiến...
Nếu đã định trước phải sinh ly tử biệt, vậy thà chẳng bắt đầu.
Nói theo một khía cạnh nào đó, Lý Thanh Vân quả thật rất đồng cảm với Lệnh Hồ Xung sau khi bị phế võ công.
Cuối cùng, tất cả cảm xúc ngổn ngang, tiếc nuối còn sót lại hóa thành một câu:
“Xin lỗi. Xin lỗi vì cứng đầu cứng cổ như con trâu, đến lúc này mới dám thú nhận.”
Nguyên Thủy Đế Tôn khống chế được Tạ Thiên Hoa không cho lên tiếng, cũng chẳng buồn ngắt lời Lý Thanh Vân. Gã thấy, Lý Tàng Phong năm xưa nếu rơi vào tình cảnh tương tự có lẽ cũng hành xử chẳng khác nào Toái Đản Cuồng Ma của hôm nay.
Vì tôn trọng cũng tốt, vì tự cao cũng được, hắn không cắt đứt lời trăng trối của Lý Thanh Vân, cứ mặc kệ cậu chàng nói tiếp.
Dù sao, hắn không cảm thấy lúc này còn có thể xảy ra biến cố gì.
Nơi đây là bí cảnh, không thuộc về Huyền Hoàng giới.
Bát Tướng đã chết, tuy hiện giờ xuất hiện một đám đại yêu, song kể từ lúc thiên đạo tổn thương đến nay đã không còn khả năng xuất hiện cường giả Thông Thiên cảnh nữa.
Hiện giờ, Cửu Cảnh Thông Thiên chính là vô địch.
“Động thủ đi.”
Lý Thanh Vân nói xong, bèn nhắm mắt lại, bỏ hờ môn hộ không thèm phòng thủ.
Sau một tiếng cười dài...
Từ mi tâm Nguyên Thủy Đế Tôn, một tia sáng hẹp như sợi chỉ phóng ra, đâm thẳng vào giữa ấn đường của cậu chàng. Toái Đản Cuồng Ma khẽ rùng mình một cái, sau đó ý thức hoàn toàn chìm vào sương mù.
Tạ Thiên Hoa cũng bị thả rơi xuống đất.
Mà lúc này...
Nguyên Thủy Đế Tôn đã có thể cảm thấy mối nhân – quả vốn mơ mơ hồ hồ như một đám sương mù giữa hai người từ từ trở nên rõ ràng, hóa thành một sợi dây vàng kết nối mệnh cách của đôi bên.
Hắn thả ra thần thức, bắt đầu lần theo sợi dây này, truy vấn ngọn nguồn.