Nguyên Thuỷ Đế Tôn nghe Trương Thất phản bác, chỉ cười phá lên, nói:

“Trương trù tổ, ngài là cường giả thế hệ trước, lại là khai đạo giả, không phải chưa từng tiếp xúc với Thiên Đạo. Thiên Đạo chi uy chí cao vô thượng, ngài hẳn là rõ hơn ta. Ngài dám nói trên đời có gì mà nó không làm được sao?”

“Chuyện này...”

Trương Thất – Trương Mặc Sênh – giật mình, đột nhiên cả người run lên, trên đầu khói xám ngưng tụ, ẩn ẩn hiện lên hình một ổ khoá đồng tâm đính trên bốn sợi xích dài.

Mà Tiểu Thực Thần bấy giờ tuy đã giao lại quyền khống chế cơ thể cho lão tổ, song tu vi còn non, bấy giờ cũng phải hoảng hồn. Bấy giờ, cậu chàng cảm thấy sâu trong linh hồn xuất hiện một luồng hơi lạnh như băng đá ngàn năm, tràn ra bốn phía, khiến ý thức của Trương Mặc Sênh như bị gò bó lại, dồn nén bởi một áp lực khổng lồ. Thỉnh thoảng, Tiểu Thực Thần lại có cảm giác như đang bị một cặp hốc mắt đen ngòm không còn đôi nhãn châu “nhìn” chằm chằm.

Sự hoảng sợ dồn từ tâm can, áp đảo ý thức, tựa như sóng thần địa chấn, trời long đất lở.

Nguyên Thuỷ Đế Tôn cười vang:

“Khó trách, khó trách từ cổ chí kim chỉ có Trương Thất là không hoá đạo, trù đạo cũng không sinh ra nhân vật nào hợp đạo thiên địa. Xem ra Trương lão tiền bối quả thật đã thấy thứ gì đó không nên thấy, nên mới bị Thiên Đạo giáng Thiên Toả.”

Ngừng một chốc, hắn lại từ từ nhìn về phía mấy người Lý Thanh Vân:

“Nhưng mà kể cũng lạ. Mấy vị là sư huynh đệ đồng môn đồng tâm đồng đức, thế mà chuyện hệ trọng như sư đệ mình có tàn hồn của Thiên Thủ Trù Thần theo chân cũng chẳng biết chẳng hay. Chẹp... thật là khiến bản toạ có điều suy nghĩ.”

“Thời đại nào rồi mà còn sử dụng cái thủ đoạn ly gián rẻ tiền đó? Vị Nguyên Thuỷ đây quả thật là hoá thạch từ thời đại cũ, pháo miệng vẫn dừng ở vạn năm trước chẳng thay đổi gì cả.”

Tạ Thiên Hoa mặt ngoài cười lạnh, cũng cố tình điểm phá ý đồ của Nguyên Thuỷ Đế Tôn. Song... cô nàng cũng biết đây là dương mưu. Cho dù ý thức được đối phương lên tiếng ly gián, song sự nghi hoặc ngờ vực trong lòng bọn họ có sinh ra hay không, kỳ thực là chuyện của tiềm thức.

Nếu là lúc bình thường, đây chẳng qua là việc rất nhỏ. Đánh xong bốn sư huynh đệ ngồi xuống nói rõ ràng là được.

Thế nhưng, bây giờ là thời điểm phi thường.

Đối mặt với Nguyên Thuỷ Đế Tôn mà trong nội bộ còn sinh ra ngờ vực lẫn nhau thì quả thật đúng là không muốn sống.

Bấy giờ, “đế tôn” lại giống như cầm tinh con sâu trong bụng cô nàng, thản nhiên cười nhạt:

“Tạ tiểu thư, đừng quá coi trọng bản thân như vậy. Chỉ dựa vào mấy người các ngươi, thêm một tên đạo tổ bán thành phẩm như Trương Thất, đừng nói là đoàn kết, cho dù là tập hợp hết sức mạnh của các ngươi vào một thân cũng chẳng đấu lại một đầu ngón tay của bản toạ. Bản toạ chẳng qua là tò mò muốn biết cao đồ của cố nhân so với chúng ta năm xưa có thật sự thân mật vô gian hay không. Xem ra bản toạ nghĩ nhiều. Trương trù tổ cũng đánh giá các ngươi quá cao.”

Từng câu từng chữ của hắn quả thực là giết người tru tâm, tựa như trống chiều chuông sớm đánh vang bên tai Tạ Thiên Hoa. Cho dù cô nàng xưa nay tài trí hơn người, bấy giờ cũng phải ngẩn ngơ, không tự chủ được nghĩ Nguyên Thuỷ Đế Tôn nói cũng không phải không có lý. Nếu như bốn người bọn họ quả thật có thể tin tưởng nhau vô điều kiện, thân mật vô gian, thì người ngoài cho dù có tám cái lưỡi cũng há có thể đâm thọc được?

Cô nàng nghĩ không ra đáp án, Nguyên Thuỷ Đế Tôn cũng sẽ không cho Tạ Thiên Hoa thời gian.

Y ngẩng đầu nhìn trời, nói:

“Dông dài vậy cũng đủ rồi. Bản toạ cũng nên động thủ, bằng không có người lại nói Nguyên Thuỷ Đế Tôn chỉ biết nói mồm.”

Lời vừa dứt, bàn tay cũng bắt đầu động.

Chỉ thấy, trong phủ viện lúc này chân khí trào dâng như hải dương nổi bão, bốc cao như núi non vạn dặm, sau đó hội tụ thành ba luồng, một trên hai dưới.

Một từ trên trời đổ xuống, hệt như dòng thác mùa lũ, theo huyệt bách hội quán vào toàn thân Nguyên Thuỷ Đế Tôn.

Hai từ dưới đất trào lên, một trái một phải đổ vào hai huyệt dũng tuyền, chạy vào đan điền ở bụng.

Chân khí thiên địa gặp nhau, tức thì hoá thành một dải thông suốt, khiến Nguyên Thuỷ Đế Tôn bấy giờ hệt như đã hoà làm một cùng trời đất chốn này.

Dị tượng này có phần giống với Tiết Lập Địa mấy ngày trước, song lão họ Tiết chỉ có cái vỏ bên ngoài, có hình mà vô thần. Trái lại, Nguyên Thuỷ Đế Tôn lại thực sự cho người ta cảm giác y đã hoá thành chúa tể nơi này, mỗi một ý nghĩ đều có thể làm mưa rơi sấm đánh, mỗi một tia cảm tình đều có thể nâng đất dời non.

Đệ cửu cảnh – Thông Thiên cảnh.

Nguyên Thuỷ Đế Tôn nhìn về phía bốn người Lý Thanh Vân đang cố thủ, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt chẳng khác nào đang nhìn một đám sâu kiến loe ngoe trong sân vườn. Gã từ từ vươn một ngón tay ra, gảy nhẹ xuống, miệng nhỏ giọng:

“Quỳ.”

Tiếng nói của “đế tôn” không lớn, về lý mà nói thì bốn người Tạ Thiên Hoa đứng mãi ở dưới đất tuyệt đối không thể nào nghe thấy được. Thế nhưng, âm thanh vừa cất lên, trời đất lập tức hô ứng đáp lại, có phần giống như không dám chậm trễ.

Từng tấc đất, từng làn gió trong phủ viện bắt đầu ngân nga tiếng nói của Nguyên Thuỷ Đế Tôn. Lời y cất lên bấy giờ lồng lộng cao vời, cao quý không tả được, hệt như là thánh chỉ của quân vương, mệnh lệnh của thánh nhân ban xuống. Chân khí theo đó mà động, ào ào chồm đến chỗ bốn sư huynh đệ, ngoan ngoãn hệt như một đạo quân trung thành.

Tức thì, cả bốn đều cảm thấy hít thở không thông, áp lực đè nặng xuống thân giống như thiêu cháy từng khớp xương, nung chảy từng thớ thịt trên người. Cho dù là Trương Mặc Sênh có được tàn hồn của Trương Thất che chở, hay Lý Thanh Vân có được Thạch Kiếm hộ thân thì bấy giờ cũng đều nhao nhao quỵ gối xuống. Đỗ Thải Hà ngã ngồi hẳn xuống, ọe ra một búng máu to, không rõ có phải do cô nàng mang lòng ác ý với Đế Mộ nên bị phản phệ nặng hơn những người khác hay không.

Trong cả bốn sư huynh đệ, chỉ còn Tạ Thiên Hoa là đang đứng.

Đương nhiên, không phải do cô nàng lợi hại hơn Trương Thất hay Thạch Kiếm, mà là do bảo vật nàng ta đang cầm chắc trong tay.

Kiếm Lăng Xương.

Dị lực của quái kiếm bấy giờ điên cuồng tiêu hao, mắt nhìn chỉ có thể kháng cự được tối đa mười hô hấp là thấy đáy. Ngay cả như vậy, hiện giờ Tạ Thiên Hoa cũng là thất khiếu trào máu, khí tức suy nhược đến cực điểm. Dễ thấy, cho dù là tốc độ khôi phục của Lăng Xương kiếm bình thường đã vô cùng đáng sợ thì cũng vẫn không kịp chữa trị vết thương do Nguyên Thuỷ Đế Tôn gây ra.

Tạ Thiên Hoa trừng mắt, cũng không đưa tay lau máu từ khoé mi trào ra, chỉ khó nhọc lên tiếng nói đúng bốn chữ:

“Cảm ơn... sư huynh...”

Lý Thanh Vân không đáp, mà dưới áp lực khủng khiếp do Nguyên Thuỷ Đế Tôn phát ra, cậu chàng cũng chẳng hơi sức đâu mà trả lời. Toái Đản Cuồng Ma chỉ có thể quăng cho sư muội một ánh mắt khích lệ và tin tưởng.

Ban nãy, khi Tạ Thiên Hoa đưa tay lấy Lăng Xương kiếm, cậu chàng tuy biết, song không hề ngăn cản.

Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi.

Không phải vì cảm xúc, mà là vì muốn phát động chiêu thức súc thế đã lâu, cô nàng cần một hơi này.

Trong đầu Tạ Thiên Hoa hiện lên cảnh tượng cha mẹ chống lại trưởng lão chấp pháp trong tộc, để cô nàng có thời gian chạy trốn.

Sau đó, là hình ảnh Lý Thanh Vân không tiếc dùng đấu pháp lấy mạng đổi mạng, trọng thương Lạc Thủy Thanh – Nhậm Ngã Cuồng – để cô nàng có một cơ hội thắng.

Tuy không nói ra miệng, nhưng thời gian này Tạ Thiên Hoa không ngừng cố gắng học tập, trau dồi kiến thức đến mất ngủ quên ăn, há lại không phải vì nguyên do này?

Cô nàng không muốn thấy người khác vì mình mà bị thương, mà hi sinh nữa.

Tạ Thiên Hoa quát to.

Sau lưng cô nàng, đôi cánh và lông đuôi dài của Thanh Tước từ từ vươn ra, xòe ra như cách khổng tước khai bình. Thanh Tước xuất phát từ khổng tước, lông đuôi nổi danh trong giới cầm điểu là dài đẹp, lúc khai bình thì thần quang nhảy múa trong phạm vi mấy trăm trượng, vô cùng đặc sắc. Hơn nữa, không giống với khổng tước, cả đực và cái của tộc Thanh Tước đều có lông đuôi dài đẹp, lúc xoè ra nổi tiếng xa gần.

Song, đối với một Thanh Tước, chuyện khai bình này không phải cứ thích thì làm. Trong xã hội của tộc này, xoè đuôi cũng giống như là tiết hạnh của một người, vô luận đực cái, chỉ sau khi cưới hỏi mới có thể làm, hơn nữa còn bắt buộc phải có mặt của phối ngẫu.

Tạ Thiên Hoa xoè đuôi ra, hai mắt trào lệ máu nhìn chằm chằm về phía đối thủ.

Bàn tay vừa nâng lên, đã nghe tiếng xương kêu canh cách gai người. Một ngón tay chìa ra, móng tay nứt toạc, máu tươi chảy ra thành tia, kế nhỏ tong tỏng xuống đất.

Không một dấu hiệu báo trước...

Chín dải lông đuôi đồng thời phát xạ Thanh Sắc thần quang. Đồng thời hai cánh rũ một cái, khiến một trận mưa lông vũ rụng xuống.

Ánh sáng xanh đánh tới, vừa khéo bao khoả lấy những sợi lông cánh còn chưa hạ xuống đất. Lông vũ ngậm đẫm thần quang, lập tức ngóc đầu dậy, bắn về phía Nguyên Thuỷ Đế Tôn chẳng khác nào một cơn mưa tên.

Lần đầu tiên, trong mắt “đế tôn” hiện lên vẻ chăm chú.

Không phải e ngại, cũng không phải kinh ngạc, càng không phải sợ sệt, chỉ là một sự tập trung pha chút thích thú.

Không vì nguyên do nào khác, chỉ bởi vì đây là một chiêu thức của Âu Dương Ngọc.

Chiêu mà y thị đã sử dụng để đồ sát tộc Cự Nhân ở núi Cô Sơn, đất Đại Yến hơn vạn năm trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play