Tô Nghiên Đình bất giác nhớ đến chuyện cũ.

Nàng bèn thừa lúc tiếp quản binh phù, tuyên bố chỉ thích anh hùng, về sau muốn gả cho một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa. Không cần phải hoàng kim bảo giáp, thất thải tường vân, nhưng nhất định phải có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ, cứu thiên hạ trong nước sôi lửa bỏng.

Rất nhiều người đều tới, tự xưng mình là anh hùng.

Có vũ lực vô song, có tu vi cao cường, cũng có thông minh trác tuyệt, đỗ đạt hiển quý.

Trong đó, có một thiếu niên.

Kẻ này ốm yếu, gầy gò, thỉnh thoảng lại ho lên khùng khục, người rũ ra như con gà mắc tóc. Mỗi lần Tô Nghiên Đình ra ngoài hành quân, đều có thể thấy y ngồi trước cửa thành, là một con ma bệnh chính hiệu. Y nói mình không có thiên phú tu hành, cơ thể yếu ớt, song nguyện học cái bản lĩnh đánh bại muôn người, để xứng với hai chữ “anh hùng”.

Lúc đó, Tô Nghiên Đình rất chấn động.

Cô nàng không hiểu một con ma bệnh như gã lấy đâu ra sự tự tin để dõng dạc nói những lời này trước một đám cao thủ, công khanh, vương hầu quý tộc.

Rất nhiều người cười nhạo, cho là y thùng rỗng kêu to, chỉ giỏi nói phét.

Tô Nghiên Đình cũng không để ý lắm.

Lại không ngờ, chính những kẻ cố tình coi thường thiếu niên kia lại chặn đường, đánh y một trận. Hết thảy cũng vì một chút chấn động trong mắt của Tô Nghiên Đình.

Thiếu niên bị người ta móc hai mắt, cổ bị gãy, hai chân cũng bị cắt đi gân. Lúc Tô Nghiên Đình đuổi tới, còn nghe rõ mồn một bọn hắn đang giễu nhại thiếu nhiên.

“Bây giờ ngươi mắt mù, gãy cổ, hai chân tàn phế, xem xem còn học bản lĩnh đánh bại muôn người thế nào?”

Tô Nghiên Đình đến nơi, chém giết những người này, mới phát hiện đều là tử sĩ, sắc mặt đương nhiên là không tốt. Trong mắt nàng ta lúc đó, thiếu niên kia tuy có mấy phần ba hoa, nhưng dù sao cũng đến chúc mừng mình tiếp quản quân quyền. Bấy giờ y bị đánh tàn phế, danh dự của Tô Nghiên Đình cũng bị chà đạp theo.

Khi đó...

Thiếu niên khiến nàng sợ.

Gã cười, bảo bị đánh như vậy cũng tốt, có thể toàn tâm toàn ý trui rèn mưu phạt. Hắn cũng bảo Tô Nghiên Đình không cần hỏi tên hắn, cũng không cần báo thù cho hắn, chỉ cần cho hắn mượn một người hầu là được.

Thù của mình, hắn sẽ tự trả.

Mạc Vấn – đừng hỏi – cũng là cái tên hắn dùng từ bấy đến giờ.

Sau đó, Đại Tề quả nhiên bị Mạc Vấn quấy long trời lở đất. Một kẻ mù lòa, hai chân tàn phế, đầu cúi gằm, ngồi xe lăn, lại có thể điều động các phương thế lực cắn xé lẫn nhau chẳng khác nào se chỉ luồn kim. Tiếng tăm của Manh Quỷ Tài Mạc Vấn cũng theo đó mà truyền khắp Đại Tề, ngay cả Hải Đại Quý, Long Tuyền, thống soái Hữu Dực quân Lục Thanh Lãng cũng muốn bái y làm quân sư.

Song, lại có lời đồn Mạc Vấn chí không tại làm quan, mà muốn chế tạo một hồi loạn thế kinh thiên động địa, tái tạo thời đại hỗn loạn ba ngàn năm trước. Đám người Hải Đại Quý lấy làm kinh hãi, không dám mời chào nữa, nhưng hàng tháng vẫn đưa tiền tài đến nhà, nói là muốn dùng tiền tài để vị Quỷ Tài này trầm mê hưởng lạc, không ra quấy quả nữa.

Thành thử, Mạc Vấn trở thành một loại ôn thần ở Đại Tề.

Thế nhưng, sự thật lúc đó lại không phải như vậy.

Mạc Vấn không cự tuyệt ra làm quan, chẳng qua là muốn đầu quân cho Tô Nghiên Đình.

Hải Đại Quý cái khác không nói, nhưng lòng dạ vẫn tính là độ lượng. Lão thấy chỉ cần mời được vị Manh Quỷ Tài này ra giúp Đại Tề là đủ, tuy theo Tô Nghiên Đình thì không thể làm một thanh đao bén, nhưng cũng coi như Đại Tề có một tấm thuẫn vô kiên bất tồi, vững như núi lớn.

Đáng tiếc mộng đẹp không dài...

Đế Mộ cử người xuất hiện, nói Mạc Vấn có tài quấy động phong vân, không thể dùng, nhưng có thể phú quý một đời, coi là đền bù.

Một câu nói, chẳng những đánh tan hết sự hào hứng của Hải Đại Quý, còn đập nát mọi con đường tiến thân của Mạc Vấn. Manh Quỷ Tài từ đó có một thân bản lĩnh, lại không chỗ phát huy, buồn bực lâu ngày, bệnh ho cũ lại tái phát. Tuy tiền bạc hàng tháng đều được đưa đến tận nhà, phủ phê đầy đủ, nhưng trong mắt Mạc Vấn chẳng khác nào sự thương hại bố thí, chỉ biết cười khổ.

Tô Nghiên Đình cũng là từ lúc ấy bắt đầu có tình cảm với y.

Vì nàng phát hiện, Mạc Vấn mặc dù chán nản, nhưng lại chưa từng bỏ cuộc, vẫn tiếp tục trau dồi binh thư. Mắt y mù, trước đây người hầu mượn của nàng là người đọc binh thư cho hắn nghe, từ đấy đổi thành bản thân Tô Nghiên Đình.

Mà những lời nói ban nãy của Mạc Vấn về Lệ Chi sơn chẳng khác nào đang ám chỉ Lệ Chi sơn dám dùng tài năng khua mây đuổi gió của hắn, hơn nữa cũng cần cái tài quấy động phong vân của hắn.

Trời sắp biến thiên.

Quay lại rừng đước bên ngoài Thấp Cương, bấy giờ, trong số ba mươi mấy người đang đứng vây quanh bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân, lần nữa có người đứng ra.

Trường Nhĩ Chân Nhân?

Sớm đã co đầu tụ cổ, ngoan ngoãn đứng một góc, làm một bức tượng đất.

Dù sao, y thị có thể xưng là chân nhân, hoàn toàn dựa vào thần thông nghe được truyền âm của người khác. Chiến lực của Trường Nhĩ Chân Nhân không quá cao, đánh không lại đám thiên kiêu đời này. Một mình Lý Thanh Vân y thị chưa chắc đã đánh nổi, càng đừng nói là chấp bốn người cùng lên.

Lần này, kẻ đứng ra là một thanh niên tuổi chừng mười sáu mười bảy.

Chỉ thấy người này mặt như ngọc, mắt sáng quắc, mũi thẳng, trán hơi dô lên, dáng vẻ có mấy phần bướng bỉnh ngạo mạn. Trong tay y xách một ngọn thương dài đen nhánh, dọc thân thương khảm chỉ vàng, nhìn qua cực kỳ nổi bật.

Y chỏ thương về phía Lý Thanh Vân, nói:

“Không cần biết thật hay giả, nhưng các ngươi dám giết người trước mặt bản tướng quân, chuyện hôm nay Quân Doanh chúng ta nhất định phải quản.”



Trương Mặc Sênh bĩu môi, cười khẩy:

“Thủ hạ bại tướng, lại định bổn cũ soạn lại? Không nói ngươi lấy việc công báo thù riêng, tiểu tử ngươi đại diện được Quân Doanh sao?”

“Ngươi...”

Thiếu niên nghiến răng, dộng thương quát lớn:

“Trương tiểu tặc, có giỏi thì nói lại một lần nữa!”

“Có gì không dám? Chẳng phải đây là Triệu thiếu gia sao? Lấy lòng Thanh La thất bại, lại còn vỗ ngực ta đây, nói mình có thể đại biểu triều đình Đại Hàn, uy hiếp tình địch. Cuối cùng hình như bị nữ hoàng bệ hạ đánh cho mười mấy trượng, treo ở ngọ môn hơn một ngày trời. Thế mà còn chưa học khôn ra, vẫn cho mình là một nhân vật?”

Trương Mặc Sênh thò tay ngoáy mũi, mở miệng cà khịa, dáng vẻ cực kỳ vô lại.

“Giặc lông đỏ nhục ta quá đáng!”

Triệu thiếu tướng quân – Triệu Kim Mạch – gầm lên một tiếng, xốc thương định xông tới đâm. Hắn cũng muốn chửi ngược lại Trương Mặc Sênh, thế nhưng ngoại trừ một tiếng “giặc lông đỏ” giễu nhại màu tóc của cậu chàng ra thì chẳng còn biết ra tay vào đâu. Trái lại, lời nói của Tiểu Thực Thần đều là lịch sử đen của hắn, làm hắn tức muốn nổ phổi.

Năm xưa hắn đúng là có từng theo đuổi Phùng Thanh La. Khi đó Trương Mặc Sênh che giấu thân phận, lang bạt sáu nước đấu trù, vừa hay đến Đại Hàn. Tiểu Thực Thần và thánh nữ Kiếm Trì quen biết, hắn thành kẻ thứ ba, đương nhiên là khó chịu. Bấy giờ thấy Trương Mặc Sênh chỉ là một kẻ tứ cố vô thân, bèn chạy đến định ỷ y vào thân phận để đe nẹt.

Nào ngờ lời ngông cuồng của hắn lọt vào tai nữ đế Đại Hàn. Vì chuyện của Hàn gia nước Yến, xưa nay hoàng thất nước Hàn có phần nhạy cảm với chuyện người ngoài vỗ ngực nói có thể đại biểu ý của triều đình. Triệu Kim Mạch cũng vì thế mà bị trừng trị một phen, thanh danh quét rác.

Nếu không phải về sau y may mắn được một trong sáu thần thương nhận chủ, chỉ sợ hiện giờ vẫn còn là trò cười của sáu nước. Kể từ khi trở thành thương chủ, ngày thường Triệu Kim Mạch được người khác khách khí nể trọng, ăn nói khép nép đã quen. Đi đến Quân Doanh lịch luyện cũng mấy lần lập công không nhỏ, danh vọng trong quân có thể so với một số lão tướng từ lần Hải Thú tràn bờ lần trước. Thành thử, hắn cho là mình đã khác xưa, Trương Mặc Sênh chắc chắn không dám xấc láo.

Đáng tiếc, hắn tự cho là đúng, nhảy ra ngoài chẳng khác nào xin bị đánh.

Triệu Kim Mạch thẹn quá hóa giận, chính đang muốn xách thương đâm Tiểu Thực Thần mấy cái cho bõ tức thì bỗng trong đám người lại có người lên tiếng chất vấn:

“Bốn người các ngươi thực sự đánh chết được Tiết Lập Địa? Chắc phải lợi hại lắm. Không bằng chúng ta luận bàn một phen?”

“Này! Trước sau có thứ tự, trên dưới có tôn ti, cha mẹ ngươi không dạy nhà ngươi phải hành xử thế nào cho văn hóa sao? Đứng xếp hàng đó đi! Để bọn ta giải quyết ân oán cái đã!”

Triệu Kim Mạch nghe có người muốn giành đánh trước mình, vội vàng lên tiếng chửi mắng, cũng chẳng thèm quay đầu xem thân phận của đối phương là thế nào.

“Cái gì? Ngươi muốn đánh nhau?”

Người nọ cũng chẳng chịu kém, đưa tay xắn tay áo, nhìn kỹ mới biết té ra là một bé gái thấp lùn, đầu buộc hai bím tóc, nhìn qua chắc chỉ khoảng chín mười tuổi gì đó. Trông nàng ta phồng má lên, mắt trợn tròn, hùng hùng hổ hổ lại chẳng có chút uy thế nào, trái lại còn khiến người ta cảm thấy là một đứa bé đáng yêu trong xóm.

Tô Nghiên Đình thấy cảnh này, cười, khẽ truyền âm cho Mạc Vấn:

“Kẻ muốn mượn đao giết người, để người khác thăm dò địch thủ thì thất bại. Hết lần này tới lần khác, lại vẫn có người chạy ra nhao nhao muốn giao thủ với bốn người Lý Thanh Vân, hơn nữa còn tranh giành nhau đánh trước. Quả thật là thế sự vô thường...”

“Nghiên Đình, nàng có thể không biết, đây có lẽ chính là cái gọi là thiếu niên. Nói ngu ngốc cũng tốt, nói nhiệt huyết cũng được, nhưng chính một chữ này, tạo nên phong phạm của thiếu niên.”

“Chữ nào?”

“Một chữ ‘dám’...”

Tô Nghiên Đình nghe Mạc Vấn nói, bất giác bật cười...

Nói như vậy, chẳng phải vị Manh Quỷ Tài đang định đối đầu Đế Mộ kia cũng là một thiếu niên hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play