Tiết Lập Địa thở dài.

Kỳ thực, nếu không phải Đạo Môn thất trách, để mất cả Long Ảnh Đào Mộc Kiếm lẫn Hổ Hình Xích Tùng Kiếm thì chưa chắc núi Long Hổ đã bị ép phải làm cánh chim đầu đàn, phái hắn ra chặn đánh bốn đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh.

Nhưng hết thảy cũng là sự đã rồi, nước đổ ra thì không hốt lại được, giờ có kêu ca chửi mắng gì cũng vô ích.

Lão chỉ có thể cảm thán.

Vốn tưởng là chuyện lần này vạn vô nhất thất, thế nhưng ai ngờ đâu đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh lại không hành xử theo lẽ thông thường, khiến tính toán của bọn hắn bắt đầu lệch hướng.

Bọn hắn không biết Táng Thi đinh này nước rất sâu sao?

Bọn chúng không sợ Tiết Lập Địa thừa lúc bọn họ tách nhau ra, tóm lấy một đứa làm con tin hay sao?

Bọn hắn chẳng nhẽ đoán được chuyện gì rồi sao?

Lão thật sự không hiểu.

Đối với người lấy tôn chỉ “làm đâu chắc đó” như Tiết Lập Địa quả thật không nghĩ ra đối phương vì sao sẽ làm cái chuyện ngu xuẩn bực này. Cho dù Lý Thanh Vân có là một thằng nhóc não cơ bắp, Trương Mặc Sênh là một đứa học nấu ăn nhiều nên thui chột đầu óc âm mưu... thì trong đám vẫn còn một Tạ Thiên Hoa.

Lấy trí lực của Toái Đản Cuồng Ma và Tiểu Thực Thần có thể không phát hiện tai hại của việc tách nhau ra hành động vào lúc này, nhưng nhị đồ đệ của Bích Mặc tiên sinh chắc chắn không thể nào không nhận ra loại lỗ hổng sơ đẳng như vậy được.

Càng nghĩ, lão lại càng thấy khó hiểu.

Song, thời gian để Tiết Lập Địa cân nhắc cũng chẳng có bao nhiêu cả. Hiện giờ, nếu muốn bẻ kế hoạch của Đế Mộ về đúng quỹ đạo của nó, lão cũng chỉ có lựa chọn đi trước một bước, chạy đến chỗ bốn người Lý Thanh Vân hội họp, sau đó vừa đánh vừa lùa sư huynh đệ bọn họ đến cửa vào bí cảnh.

Tiết Lập Địa cũng từng nghĩ đến chuyện tự tay đánh chết bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân cho đỡ rách việc. Dù sao, lấy thân phận cường giả Vụ Hải lâu năm của lão, chẳng nhẽ còn không đánh chết được một đám nhân tài mới nhú?

Thế nhưng, Tiết Bình Thiên đích thân đứng ra khuyên ngăn, nói là “không thể đảo loạn sắp xếp của Đế Mộ”. Tiết Lập Địa cũng biết anh trai còn có điều giấu mình, lí do kia chẳng qua là lấy cớ mà thôi. Nhưng anh trai đã lên tiếng, vậy thì lão không thắc mắc nữa, cứ nghe lời Tiết Bình Thiên mà làm.

Huyền Hoàng giới ngàn vạn người, mặt ngoài thì dĩ hòa vi quý, sau lưng không thiếu chuyện bẩn thỉu, nhưng duy chỉ có Tiết Bình Thiên là lão dám chắc sẽ không bao giờ hại mình.

Gạt nghi vấn trong lòng sang một bên, Tiết Lập Địa ngự kiếm gỗ, lao thẳng đến chỗ bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân sẽ hội họp trong tình báo.

oOo

Một quãng rừng thưa cách đó vài dặm...

Lúc Lý Thanh Vân chạy đến nơi hẹn, ba người Tạ Thiên Hoa sớm đã có mặt, chính đang chia nhau người thì tựa lưng vào cây, người thì ngồi trên phiến đá. Trông cả ba nhàn nhã cười đùa tưởng như là công tử, tiểu thư đi dự hội Đạp Thanh, hoàn toàn không có bộ dáng của một người sắp sửa đánh một trận khổ chiến.

Chuyện mình đến sau cùng kỳ thực cũng đã nằm trong dự kiến, nhưng lúc thực sự xảy ra, Lý Thanh Vân vẫn không nén được một tiếng cười khổ. Mặc cho võ công cậu chàng ngộ được trong truyện đã đủ sức để giao thủ với cường giả vừa vào Vụ Hải, nhưng không biết bay cuối cùng vẫn là sở đoản trí mạng của Lý Thanh Vân. Đây cũng là điểm yếu mà cậu chàng bắt buộc phải tìm cách khắc phục trong vòng hơn một năm tới.

Chưa kịp đến chào hỏi, thì Lý Thanh Vân đã nghe trên đầu vang lên tiếng kiếm rít vù vù. Toái Đản Cuồng Ma giật mình, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhào mình tới trước, lộn một vòng. Một tiếng nổ inh tai nhức óc cất lên, sau đó đất cát thi nhau rơi tới tấp lên lưng, lên đầu cậu chàng. Lý Thanh Vân trong lòng thầm kinh, nếu không phải vừa rồi cậu chàng phản ứng nhanh thì hiện giờ chỉ sợ là đã thịt nát xương tan rồi.

“Tiết Lập Địa! Nhà ngươi lại đánh lén? Mặt mũi của cường giả đời trước để ở đâu?”

Tạ Thiên Hoa quát lên một tiếng, vung tay phóng Thanh Sắc kiếm quang. Đỗ Thải Hà hiện giờ vẫn chưa hồi phục sau di chứng của lần “đạo hàm”, thành thử không cách nào sử dụng số học, chỉ có thể đứng đằng sau, vừa trợ công vừa đánh lén.

Cũng may, bốn người ở lại Thấp Cương cũng được vài ngày, coi như là có thời gian để mà thở dốc. Sau lưng có Tiết Lập Địa truy sát, Đỗ Thải Hà đương nhiên không dám ngồi không, tranh thủ chế tạo thêm một đống xe tăng, máy bay giấy, thành thử lực tấn công vẫn còn đủ mạnh, không đến nỗi trở thành bình vôi hàng thật giá thật.

Trương Mặc Sênh thì hỗ trợ đại sư huynh nhà mình, đánh cận chiến với Tiết Lập Địa.

Hai thanh dao làm bếp đằng không, lấy một loại quỹ tích nhìn chẳng chút huyền diệu mỹ lệ nào đâm tới chém lùi. Thế nhưng lần nào ra tay, dao làm bếp cũng vừa khéo khiến cho kiếm gỗ của Tiết Lập Địa thoáng mất khống chế, đạt thành hiệu quả làm ít công to.

Một lần có thể là ngẫu nhiên, hai lần có thể là may mắn, nhưng lần nào cũng thành công thì chỉ có thể nói đấy là chân tài thực học. Tiết Lập Địa cho dù không muốn tin, cũng phải cay đắng thừa nhận ngự khí thuật của Trương Mặc Sênh chỉ sợ là cao minh hơn mình.



Ngự khí thuật của Huyền Hoàng giới hầu hết dựa vào thần thức, se thần thức thành dây, sau đó một đầu bám lấy chuôi đao – kiếm, một đầu giữ trong Nê Hoàn Cung. Sợi dây thần thức này sẽ đóng vai trò truyền đạt mệnh lệnh, ý nghĩ của người ngự khí vừa động, thần thức chi tuyến đã có thể khống chế vũ khí đâm chém chặt móc, vỗ phạt bổ gạt. Vì thần thức tuyến vô hình vô chất, không bị vướng víu bởi cơ thể người, nên ngự khí thuật lấy những góc độ không tưởng tấn công đối thủ.

Thần thức tuyến không phải không có cách phá giải, nhưng nếu Trương Mặc Sênh chỉ sử dụng thao tác bình thường thì còn chưa đủ để khiến Tiết Lập Địa phải sợ hãi sững sờ.

Mỗi một đao cậu chàng chém ra đều vừa khéo cắt trúng vào mệnh lệnh lão vừa đưa ra, khiến phi kiếm biến chiêu chậm mất nửa nhịp. Nếu phải so sánh một cách dễ hiểu, thì độ khó của chuyện này chẳng khác nào cầm một thanh trảm mã đao chém trúng giữa người một con chuồn chuồn trong bóng tối vậy.

Kỳ thực, Trương Mặc Sênh còn chưa đủ trình độ khống chế Nghênh Phong Bách Đao Trảm đến mức đó.

Lúc này, người đang chỉ đạo Tiểu Thực Thần đối địch chẳng phải ai khác ngoài tàn hồn của Thiên Thủ Trù Thần Trương Thất.

Sau khi biết thằng cháu mình bị cường giả thế hệ trước đánh lén kém chút thì đi đời ông bà ông vải, người bình thường ôn hòa hiền hậu như Trương Thất cũng phải nổi đóa. Thế là, lần này, lão tự mình khống chế Nghênh Phong Bách Đao Trảm, để Tiết Lập Địa biết cảm giác ỷ già lên mặt, lấy lớn hiếp nhỏ là thế nào.

Thậm chí, nếu hiện giờ Trương Thất không phải một tàn hồn mà khôi phục thực lực đỉnh phong, lấy một ngàn thanh đao ra thi nhau chặt xuống, dám chắc Tiết Lập Địa không chống được bao lâu đã bị lão chém thành thịt nát.

Đao pháp của Trương Mặc Sênh mạnh lên đột xuất, khiến họ Tiết cảm thấy lần tập kích này của mình xuất hiện biến số. Xuất phát từ quan điểm làm đâu chắc đó, Tiết Lập Địa bèn phóng mình lên không, vượt xa khỏi tầm tấn công của Lý Thanh Vân.

“Ép lão xuống đất! Chỉ có đại sư huynh mới phá được chân khí hộ thân của lão!”

Tạ Thiên Hoa quát lên một tiếng, lúc này vừa phải phóng chiêu, vừa phải chỉ huy chiến đấu, vừa phải tránh né phản công của Tiết Lập Địa, người bình thường quả thật chẳng còn tâm trí đâu mà xoắn xuýt chuyện truyền âm hay không truyền âm. Lại thêm lần trước, Lý Thanh Vân quả thật đã dùng một cách quỷ quái chẳng thể giải thích nổi để đánh tan chân khí hộ thân của lão. Thành thử, Tiết Lập Địa mới hoàn toàn không ngờ rằng Tạ Thiên Hoa đang cố tình nói cho lão nghe.

Tiết Lập Địa vừa hóa giải phù chú của Đỗ Thải Hà, vừa điều khiển kiếm gỗ muốn công kích đám xe tăng bằng giấy. Thế nhưng rút kinh nghiệm lần trước, trận tái đấu này cả Trương Mặc Sênh và Tạ Thiên Hoa đều cố tình phân thần đánh bật kiếm gỗ của lão, không để lão tấn công đội quân giấy của cô sư tỷ/muội. Mỗi lần kiếm gỗ của lão bị hai thanh đao làm bếp đánh cho mất khống chế là một dải kiếm quang lập tức bắn tới, đánh thanh kiếm lảo đảo văng xa gần mười trượng, phối hợp tinh chuẩn không sai một li, đều như vắt tranh, quả thật là khiến lão cực kỳ khó chịu.

Đồng thời, trong lòng Tiết Lập Địa cũng thầm hô may mắn. May mà lão cẩn thận bay vút lên tận trên không, khiến Lý Thanh Vân chỉ có thể đứng đực ra nhìn như ngỗng ỉa. Bằng không, để cậu chàng phối hợp với ba sư muội, sư đệ giáp công thì chỉ sợ lão muốn rời khỏi đây cũng phải tráng sĩ chặt tay, lấy thương thế đổi một cơ hội chuồn.

Chợt...

Sau lưng lão truyền đến cảm giác nguy hiểm, thần thức nhảy lên một cái chẳng khác nào tiếng trống báo hiệu quân địch tập kích. Tiết Lập Địa chẳng kịp nghĩ nhiều, thu hồi cả bốn thanh kiếm gỗ, ghép lại thành một tấm thuẫn đưa ra đằng sau. Chân lão đạp hai cái, mượn lực bắn vọt về phía trước.

Hắc Sắc Thần Quang xẹt qua, phá hủy một trong bốn thanh kiếm gỗ của lão.

Lúc này, Thanh Linh tiễn và hai con dao làm bếp cũng thừa nước đục thả câu mà tiền hậu giáp công. Chân khí hộ thân của lão nhất thời bị đánh cho rách như xơ mướp.

Đồng thời, lúc này, lão có thể cảm nhận được đống xe tăng giấy của Đỗ Thải Hà đang âm thầm di chuyển, bày trận, vây lấy lão vào giữa.

Thế cuộc của lần tái đấu... nghịch chuyển!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play