Lăng Phong thoáng sững người.

Hắn nghĩ ngàn nghĩ vạn, lại không ngờ Phó Kinh Hồng sẽ nói như vậy.

Đây chẳng khác nào trách Dạ Phong Tiêu gã Lệ Chi sơn bị tấn công ba mặt, anh em trên núi kẻ thì chết, người thì thương, thế mà ngươi còn ở đây cò kè mặc cả.

Thử hỏi ai dám giao đại quyền cho kẻ không màng đến sống chết của người dưới như hắn?

Đương nhiên, Lăng Phong chỉ là sững sờ, hắn còn chưa ngu đến mức lưỡi nhanh hơn não, chất vấn ngược Phó Kinh Hồng cũng ở đây tốn thời gian cùng mình.

Chính miệng hắn bảo họ Phó tài trí tầm thường, không xứng ngồi chỗ cao, hiện giờ người ta tự biết thân biết phận đến cầu xin hắn giúp đỡ, Lăng Phong lấy mặt mũi gì hỏi bắt Phó Kinh Hồng tự mình xuống núi chết chung với bộ tốt?

Hành vi này thoạt trông thì có thể thắng lợi một phen về miệng lưỡi, kỳ thực lại tự mất khí độ, tự biến bản thân thành cái loại miệng như đít vịt.

Thực là ngu xuẩn không ai bằng...

Dạ Phong Tiêu hít sâu một hơi, đoạn cười lạnh:

“Vậy ý Phó trại chủ là, ngài tự nhận mình tài trí không đủ, không thể nào phá được đại kích sĩ của Vân Tiêu Mạc, nên mới đến đây cầu xin Lăng mỗ đúng không?”

“Không sai.”

Phó Kinh Hồng nghe ngữ khí của họ Lăng cũng có thể mơ hồ đoán được đối phương không có ý tốt. Song những gì y nói câu nào câu nấy cũng đều là sự thật, hiện giờ không thừa nhận thì hoặc là chột dạ, hoặc là lừa mình dối người. Thành thử, Phó Kinh Hồng thản nhiên thừa nhận những gì Lăng Phong vừa nói.

Dạ Phong Tiêu giống như ngư phủ thấy con cá đã mắc câu, lập tức cười gằn:

“Muốn cầu xin kẻ khác, vậy thì phải có ngôn hành cử chỉ sao cho phù hợp. Phó trại chủ nói có đúng không?”

Vừa nói, y vừa đưa tay, ngón tay chỉ hướng mặt đất.

Bộ dạng Lăng Phong lúc này, cùng một bóng người trong ký ức của hắn, trở nên cực kỳ quen thuộc.

Phó Kinh Hồng nghiến răng, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm, trên trán gã bấy giờ gân xanh nổi đầy. Có câu con giun xéo lắm cũng quằn, làm người ai mà không có tự tôn?

Lăng Phong hành động như vậy, hàm ý rõ ràng là muốn Phó Kinh Hồng quỳ xuống, dập đầu, cầu xin hắn ra tay đánh lui Vân Tiêu Mạc.

Loại chuyện này, cho dù là một người bình thường cũng là một sự sỉ nhục lớn, chẳng khác nào giày xéo lòng tự tôn của y dưới đất.

Mà đấy cũng chính là mục đích của Dạ Phong Tiêu.

Phó Kinh Hồng dập đầu cầu xin gã, về sau còn có mặt mũi gì điều khiển Lăng Phong hắn, còn dùng cái gì để phục chúng?

Trong mắt gã, Phó Kinh Hồng dùng đạo đức chặn đường ngồi lên ghế cao của hắn, vậy thì Lăng Phong hắn cớ gì không thể lấy gậy ông đập lưng ông, cho họ Phó “nếm thử” cảm giác tiến thối lưỡng nan là thế nào?

Đấy là suy nghĩ trong lòng Lăng Phong.

Mà Phó Kinh Hồng, sau khi nghiến răng phẫn nộ trong thoáng chốc, lại đột ngột bật cười phá lên. Ý cười đầy chế giễu tựa như hàng vạn mũi kim đâm vào ruột, làm Dạ Phong Tiêu cực kỳ khó chịu.

Hắn cảm thấy Phó Kinh Hồng đang cười mình.

Cho dù hiện giờ thân phận hai nhân vật đã hoán đổi so với hồi ức, thế nhưng Lăng Phong vẫn cảm thấy đây rõ ràng là Phó Kinh Hồng coi thường gã.

Trong lòng Dạ Phong Tiêu thoắt cái dấy lên một luồng lửa giận.

Hống hách đứng chỉ tay xuống đất cũng tốt; khuất nhục đứng như trời trồng, tay nắm chặt, răng nghiến lại, cuồng nộ một cách bất lực cũng được... Vì sao Lăng Phong hắn vô luận là lấy thân phận gì, kẻ phải hứng chịu ánh mắt đầy giễu cợt cũng là hắn?

Có nằm mơ, Lăng Phong cũng không nghĩ ra được...

Phó Kinh Hồng đang tự giễu.

Bấy giờ, y cười phá lên, bụng bảo dạ:

“Phó Kinh Hồng ơi là Phó Kinh Hồng, đến nước này rồi ngươi còn xoắn xuýt cái sĩ diện hão đấy để làm gì? Anh em trên núi tuy là mượn sức Lão Thụ cổ viện mới chiêu mộ được, nhưng có ai mà không phải người sống sờ sờ có máu có thịt, có cha sinh mẹ dưỡng? Chỉ vì một chút mặt mũi mà để bọn họ táng thân vô ích, đáng không?”

Có lẽ, chính Phó Kinh Hồng của gần hai năm trước cũng chẳng thể nào ngờ tam quan của bản thân lại thay đổi lớn đến thế. Nhất là câu cuối cùng kia. Nếu không có thời gian lang bạt kỳ hồ né tránh truy nã chẳng khác nào chó nhà có tang, không có những tháng năm cố thủ núi Lệ Chi bị binh mã thành Bạch Đế bao vây, thì đừng mơ xuất hiện trong đầu gã.

Càng chớ nói đến lấy đó làm tôn chỉ hành động.

Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, đang định mở miệng trào phúng Phó Kinh Hồng một phen cho dễ chịu, thì bỗng nhiên...

Chỉ nghe “bịch” một cái, Phó Kinh Hồng đã quỳ dưới đất.

Trán, hai đầu gối và hai khuỷu tay của y đều chạm xuống sàn đất bẩn thỉu và lạnh lẽo của căn phòng sau núi. Tấm lưng đơn bạc khẽ run rẩy mấy cái, tựa hồ đang phản chiếu sự tranh đấu trong lòng y.

Hít sâu một lần cuối, Phó Kinh Hồng gằn từng chữ:

“Làm ơn, cầu xin Lăng công tử ra tay cứu giúp.”

Lăng Phong đầu tiên là cười phá lên...

Sau đó là buông lời châm chọc.

Cuối cùng, hắn thử đưa chân, đạp lên sau gáy Phó Kinh Hồng một cái, thử xem trong cái đêm đáng quên đó, kẻ đáng chết kia lúc đặt chân lên đầu gã là cảm thấy ra sao.

Gần trong gang tấc, Lăng Phong có thể cảm thấy rõ mồn một Phó Kinh Hồng đang run lên, bên tai cũng có thể nghe tiếng gã nghiến răng trèo trẹo. Ấy vậy mà vị trại chủ núi Lệ Chi này vẫn cắn răng, nhẫn nhịn sự lăng nhục của Dạ Phong Tiêu hắn.

Lăng Phong không rõ khi đó trong lòng của kẻ chết tiệt kia nghĩ gì, cảm thấy ra sao...

Nhưng hắn biết, hiện giờ, nội tâm gã chỉ thấy nhạt toẹt như nước.



Vô vị.

Dạ Phong Tiêu lắc đầu, nói:

“Được. Nể mặt một cái dập đầu này của Phó trại chủ, Lăng mỗ ra tay một phen vậy.”

Tiếng nói chưa kịp rơi xuống, Lăng Phong trong phòng đã bắt đầu mờ dần, sau đó hoàn toàn biến mất.

Tàn ảnh tiêu thất.

Người đã đi.

oOo

Đông sơn...

Vân Tiêu Mạc tiếp tục chỉ huy đại kích sĩ, cẩn thận tiến về phía trước. Kể từ lúc công sơn đến giờ đã có gần nửa canh giờ, thế nhưng hiện giờ tám trăm quân dưới trướng Nho Tướng mới chỉ leo được đến lưng chừng núi, tốc độ không thể nói là khả quan.

Song cũng hết cách, tuy nói khí của đại kích sĩ có thể hóa giải được mũi tên bắn lén của Chu Văn Võ, nhưng cái danh Xuyên Vân Tiễn cũng chẳng phải để gọi suông. Mỗi lần đỡ tên là một lần trận hình của tám trăm đại kích sĩ rung chuyển, phải dừng lại, điều chỉnh một chút.

Nếu chỉ có thế thì cũng không tốn nhiều thời gian đến vậy, nhưng ngoại trừ Chu Văn Võ ra, Vân Tiêu Mạc và bộ hạ cũng không thể không đề phòng Cao Tử Trọng.

Tuy nhân mã núi Lệ Chi phần lớn là sơn tặc, cùng hai chữ “tinh nhuệ” cơ hồ là có khoảng cách mười vạn tám ngàn dặm, nhưng có Binh Trung Hiệp cầm quân, vậy thì uy hiếp cũng không thấp. Đại kích sĩ tuy một đường mãnh tiến, đạp bằng mấy tòa sơn trại liền, nhưng cũng bị quân Lệ Chi quấy phá cho đầu váng mắt hoa.

Cao Tử Trọng ngồi trên núi, lại vẫn có thể chia binh làm nhiều tốp, nhất tâm đa dụng, mệnh lệnh đưa ra chẳng hề nhầm lẫn hỗn loạn. Nhóm nào phụ trách quấy rối du kích, nhóm nào nhận nhiệm vụ làm nghi binh, nhóm nào phải dụ địch, nhóm nào cần phục kích, nhóm nào liên lạc, nhóm nào đặt bẫy, đều được phân công rõ ràng rành mạch. Nói là điều binh như điều khiển năm ngón tay cũng chẳng quá.

Đại kích sĩ mỗi lần bị tên của Chu Văn Võ chấn động trận hình, Cao Tử Trọng lập tức phái quân ra quấy rối, mưu ma chước quỷ tầng tầng lớp lớp, không để nhân mã của Vân Tiêu Mạc được yên. Hai người phối hợp nhuần nhuyễn như vậy mới có thể làm chậm bước tiến của đại kích sĩ đến trình độ này.

Mà lần giao phong này, Vân Tiêu Mạc mới hiểu vì sao triều đình Đại Việt lại dè chừng Cao Tử Trọng đến thế.

Nhìn chung, binh gia Huyền Hoàng giới chia tướng cầm quân làm hai loại.

Vân Tiêu Mạc đi theo đường tinh binh, bộ hạ dưới tay đều tuyển theo kiểu đãi cát tìm vàng, một ngàn lấy một. Trang bị tinh lương, quân kỷ nghiêm cẩn, tu vi đồng đều, thành thử tám trăm đại kích sĩ trong tay lão chẳng thua kém gì thiên quân vạn mã của người khác. Lên chiến trường, tinh binh vì số lượng ít, nên thường được sử dụng như một thanh đao, một con tê giác lao thẳng vào trận địch, lấy cương mãnh thủ thắng.

Quan Hạ Băng, và xa hơn là ông ngoại Quan Vân Phi, lại đi theo đường hãn tướng, tức là dựa vào chiến lực và tài thống soái của chủ tướng để kéo hẹp khoảng cách giữa quân ô hợp và tinh binh ngàn người tuyển một, từ đó tận dụng ưu thế số lượng, lấy việc điều binh linh hoạt để thủ thắng. Loại người này ra chiến trường, quân đội dưới tay chẳng khác nào con rắn, có thể nói là lấy nhu thắng cương.

Mà Cao Tử Trọng cơ hồ là dung hợp hai cách cầm quân này vào một thân. Vừa có thể thu hẹp khoảng cách của quân đội bình thường với lính tinh nhuệ, lại vừa có tài luyện quân ô hợp thành tinh binh.

Vân Tiêu Mạc chinh chiến nửa đời người, thế nhưng ngoài Nghiêm Hàn, lão chưa từng thấy kẻ thứ ba có thể làm được như vậy.

Lúc này, Nho Tướng vừa mới công phá một sơn trại nữa.

Mắt thấy đại kích sĩ chỉ còn cách Quần Anh đường chưa đầy một dặm đường núi, Vân Tiêu Mạc bèn cho sĩ tốt dưới trướng náu vào rừng né tên bắn lén của Chu Văn Võ, ngồi xuống chỉnh đốn một phen rồi mới tiếp tục tấn công.

Lão thì lại ngồi tựa vào một gốc cây, suy nghĩ những chuyện về Cao Tử Trọng, Nghiêm Hàn, Quan Vân Phi ở trên.

Chợt...

Đồng tử lão trừng to, cần cổ truyền đến cảm giác lạnh căm căm khiến lông tóc cả người dựng đứng cả lên. Trống ngực lão bắt đầu gia tốc, cảm giác nguy cơ sinh tử xộc thẳng lên đại não, làm Vân Tiêu Mạc vô thức nuốt khan một ngụm nước bọt.

Đại kích sĩ ngồi nghỉ lố nhố chung quanh bấy giờ cũng phát hiện thống lĩnh gặp chuyện, vội vàng vùng dậy, nhưng cuối cùng cũng muộn một bước.

Hiện giờ, một con dao đã kề ngay cổ Vân Tiêu Mạc, bọn hắn cũng biết nếu muốn Nho Tướng được bình yên thì tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng.

“Muốn sống thì bảo bọn hắn lui về sau tám trăm dặm.”

Lăng Phong quắc mắt lên, lớn tiếng gằn từng chữ. Tuy là câu này nói với Vân Tiêu Mạc, nhưng đám đại kích sĩ cũng có thể nghe rõ mồn một.

Số chương còn lại hôm nay: 1 chương ngoại truyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play