Đương nhiên...
Nếu có thực sự có thể giả làm tội nhân trên người mang bản án, bị truy nã chạy vào Táng Thi đinh vẫn là biện pháp tối ưu.
Dù sao, Tạ Thiên Hoa cũng không dám chắc một chút thủ đoạn tung hỏa mù của cô nàng và Đỗ Thải Hà có thể lừa được một kẻ lọc lõi già đời như Tiết Lập Địa. Cố tình để lộ sơ hở bên ngoài Thấp Cương cũng đồng nghĩa với chuyện để lại một chút dấu vết. Tuy khả năng Tiết Lập Địa tìm được đúng những người đang cùng xếp hàng kia để hỏi thăm tung tích không cao, song cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Bấy giờ...
Bốn người đã đến rất gần lối vào Thấp Cương.
Chợt, Lý Thanh Vân trừng mắt, nhìn chòng chọc vào hai kẻ đang phụ trách giữ cổng chính. Hai người này một béo lùn, trông như quả bóng, tay cầm một thanh Lang Nha Bổng, kẻ còn lại cao gầy như que củi, xách ngược một cây Tam Khúc Côn, bấy giờ đang chìa tay nhận phí vào cửa của một đám tội phạm muốn vào Thấp Cương.
Cậu chàng hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt lại.
Lập tức, bên tai truyền đến âm thanh của Tạ Thiên Hoa:
“Đại sư huynh, nếu như gặp phải người quen, đưa ngón áp út lên gãi mũi một cái!”
Lý Thanh Vân thoáng giật mình, song sau đó lại bình tĩnh lại. Tuy không rõ Tạ Thiên Hoa sử dụng lối suy luận nào để đoán ra được điều đang khiến cậu chàng trăn trở, nhưng Lý Thanh Vân cũng không muốn suy xét gì nhiều. Theo cậu chàng thấy, dựa vào trí tuệ của sư muội nhà mình, phản ứng hiện giờ mới là bình thường.
Mà cũng đúng như cô nàng dự đoán.
Lý Thanh Vân quả thực là gặp “cố nhân”, hơn nữa còn có thù oán.
Còn nhớ năm xưa cậu chàng từ thành Cổ Long đi đến Quan Lâm nhập ngũ, dọc đường bị một đám cướp bắt được, kém chút chết tại chỗ. Mà kẻ cầm đầu đảng cướp kia chính là hai người đang đứng gác cửa.
Năm xưa Võ Hoàng cử người âm thầm bảo vệ, vậy thì hiển nhiên phe cánh của Lý Thanh Minh cũng phái người ngấm ngầm gia hại. Hai kẻ trước mặt hiển nhiên chính là tay chân của ông anh cùng cha khác mẹ, đối thủ sắp tới trong Thiên Kiêu Chiến của cậu chàng – Linh Vương Lý Thanh Minh.
Trong lúc cậu chàng còn đang nghĩ ngợi không rõ vì sao hai người này lại xuất hiện ở Táng Thi đinh, là trùng hợp hay còn có âm mưu gì khác thì Tạ Thiên Hoa đã sử dụng thuật truyền âm, thuật lại điều đại sư huynh vừa phát hiện cho hai người Đỗ, Trương.
Đồng thời, cô nàng cũng thuận tiện giải đáp luân những gì ông đại sư huynh nhà mình đang thắc mắc mà không hề hay biết:
“Sênh, xem có phải tiêu chí trên áo hai người kia là của Ly Thiên Minh hay không?”
“Sư tỷ đoán ra được chuyện gì à?”
“Người quen của đại sư huynh. Hẳn là từng truy sát sư huynh thất bại, sau đó được Lý Thanh Minh đưa vào đây để tránh lửa giận của Võ Hoàng.”
“Ra vậy, nhưng vì sao sư tỷ còn phải hỏi tiêu chí trên áo bọn họ có phải của Ly Thiên Minh không?”
Trương Mặc Sênh nghe xong, vẫn không hiểu vì sao Tạ Thiên Hoa còn phải quan tâm hai người kia thuộc phe phái nào. Chẳng phải chỉ cần biết bọn hắn là nanh vuốt của Lý Thanh Minh, kẻ thù của ông đại sư huynh nhà mình là được rồi sao?
Đằng nào thì bốn người bọn họ hiện giờ cũng cần phải tránh né sự truy sát của Tiết Lập Địa, há lại có thể động thủ trước mặt bàn dân thiên hạ? Thế chẳng phải đang “lạy ông tôi ở bụi này”, chỉ dẫn lão thiên sư chết dẫm kia đến tiễn cả bốn người lên bàn thờ ngắm gà hay sao? Đương nhiên, Trương Mặc Sênh sẽ không cho rằng người được công nhận là túi khôn của cả bọn sẽ không nhìn ra chuyện đơn giản như vậy.
Cho dù hai người này từng truy sát người trong mộng của sư tỷ, cậu chàng vẫn tin là Tạ Thiên Hoa là người biết nặng nhẹ, sẽ không động thủ với bọn hắn ngay bây giờ.
Thế nên, cậu chàng mới thắc mắc.
Tạ Thiên Hoa chậm rãi nói:
“Hai người này muốn lấy mạng sư huynh, Võ Hoàng không tiện đối phó với người sau lưng bọn họ, chẳng nhẽ còn không dám lấy hai thằng cha này ra làm chỗ trút giận hay sao? Ấy thế mà Lý Thanh Minh chẳng thà chọc giận cha mình cũng phải giữ lại mạng bọn hắn, dẫn vào Táng Thi đinh né tránh, đủ thấy hai người này thực lực không tệ. Mà muốn biết hai người này ‘không tệ’ tới mức nào, vậy thì chỉ có thể dựa vào tiêu chí kia.”
Ngừng một chốc, cô nàng lại nói tiếp:
“Nếu là người của Ly Thiên Minh thì chứng minh thực lực của hai người này tuy tốt, nhưng cũng không đến nỗi chúng ta cần phải chú ý. Nhược bằng trên áo bọn hắn là tiêu chí của thế lực khác, vậy thì chứng tỏ hai người này có đủ thực lực xưng bá một phương.
“Tuy không rõ chức canh cổng kiếm tiền này của bọn hắn là dựa vào thực lực mà có hay dựa vào quan hệ mà chiếm vào tay, nhưng đủ thấy không đơn giản, thà tin là có chứ không tin là không. Chuyện này can hệ trực tiếp đến việc lúc qua cửa chúng ta có bị phát hiện hay không, đừng có qua loa đại khái.”
“Được rồi.”
Trương Mặc Sênh chặc lưỡi một cái, lắc đầu, lại âm thầm tự hỏi.
Hai người bọn họ cùng ăn một loại thực đơn, vì cái gì đầu óc của sư tỷ nhà mình nảy số nhanh như vậy?
Trong khi cậu chàng... vừa động tới chính trị, âm mưu quỷ kế là đã đầu váng mắt hoa, mắt díu lại vì buồn ngủ. Nếu không phải hành tẩu giang hồ cần dùng đến, lại có chút ít kinh nghiệm, đoán chắc Trương tiểu thực thần sớm đã quăng gánh, biến thân thành đại sư huynh.
Chẳng có nhẽ như lão tổ nói, đất không có hạt giống, có bồi dưỡng mấy cũng không mọc ra được cây?
Cậu chàng đầu thì nghĩ linh tinh, nhưng hai tay lại nhanh chóng giở tấm bản đồ mà Độc Nhãn Lang để lại cho bọn họ, nhanh chóng tra cứu. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Trương Mặc Sênh đã có thể phát hiện địa bàn của Ly Thiên Minh được bang chủ Sài Lang bang vẽ lại trên bản đồ. Ở đó, vẽ một cái tiêu ký, trông quả thật không khác gì tiêu ký trên áo của hai kẻ gác cửa,
Nhận được truyền âm của sư đệ, Tạ Thiên Hoa mới dám thở ra một hơi.
Xem ra đối phương khả năng cao không phải cục xương cứng, cũng hẳn là không thể nhìn thấu hành tung của bọn họ.
Cuộc trao đổi của ba sư tỉ đệ đương nhiên là không có bất kỳ ai chú ý. Dù sao, lần này đi vào Thấp Cương cũng không thiếu đoàn đội cùng một thế lực, hoặc nhiều tán tu kết bè kết phái mà đi. Thành thử, không chỉ riêng sư huynh đệ Lý Thanh Vân, lúc này cũng không thiếu người chúi đầu nhỏ giọng nói chuyện trên trời dưới biển, hoặc là dùng thuật truyền âm trao đổi lẫn nhau.