Vũ Văn Hiên kéo Long Thiếu Dương ra khỏi hố.

Thiếu niên ban ngày còn xuân phong đắc ý, đối với tương lai đầy vẻ chờ mong thì hiện giờ cơ hồ ngây ngốc.

Không nói cũng biết, bị thực tế tàn khốc đánh đập, hoài nghi nhân sinh.

Vũ Văn Hiên trông thằng nhóc chán chường thất vọng, lắc đầu một cái, nói:

“Coi như là một bài học đi. Cũng may lần này đối phương không muốn đắc tội chúng ta, nên ra tay có chỗ thu liễm. Chứ nếu là đánh sinh tử, mày chết từ lâu rồi. Biết người ta là ai không mà lao vào hùng hổ thế?”

Long Thiếu Dương đưa tay che mặt.

Gã quả thật không biết kẻ hôm nay đánh với mình là ai.

Thiếu niên...

Là cái tuổi không ít kẻ cho rằng anh hùng thiên hạ chẳng qua chỉ có vậy, một khi ta đây ra tay, tuyệt đối là nhất minh kinh nhân, nhất phi trùng thiên.

Nào có biết đến lúc vươn ra biển lớn mới phát hiện...

Té ra kẻ “chẳng qua chỉ có vậy” lại là bản thân.

Lúc này, Long Thiếu Dương chính là như thế. Hắn ở trong đám thiếu niên Cổ Long thành cũng tính là một hảo thủ, ngoại trừ Lý Thanh Minh, cơ hồ tự ngạo là trong cùng bối vô địch.

Vũ Văn Hiên thở dài.

Chưa biết đối phương là ai đã hùng hùng hổ hổ lao lên, không phải nhược trí thì là gì?

Nghĩ bản thân quả thực có bản lĩnh coi thường quần hùng thiên hạ sao?

Gã lắc đầu, nói:

“Bạch Mã Hầu Đặng Bá Ngôn là mãnh tướng nổi danh của Đại Hoàng, nhiều người nói có thể sánh vai được với Quan Vân Phi, bèn hợp xưng hai người là Bắc Địa Song Hùng. Năm xưa nếu không phải vương thất Đại Hoàng nhu nhược, khiến Đặng Bá Ngôn khốn thủ cô thành thì chưa chắc Huyền Giáp Vệ đã có thể thuận lợi tiến công Đại Hoàng.

“Con trai hắn – Đặng Tiến Đông – thậm chí được xưng tụng là thanh xuất vu lam, chiến lực so với cha còn hơn một bậc.”

Ngừng một chút, y lại tiếp:

“Nhìn khắp thiên hạ có ba thanh thần côn, truyền từ Hộ Thiên Chi Chiến đến bây giờ. Kim côn – Kim Tỏa Long Lân Bổng là vũ khí tùy thân của Long Vương Long Bá Thiên. Đồng côn – Thanh Đồng Vạn Độc Trượng là báu vật trấn giáo của Vu đạo. Mà ngân côn – Vân Hải Trấn Thiên Côn – chính là bảo vật gia truyền của họ Đặng.

“Long Cốt Tử Kim Thương cố nhiên cũng là thần binh lợi khí ở đời, nhưng so ra còn kém Vân Hải Trấn Thiên Côn một bậc. Người ta tu vi thì đã vào Vụ Hải, vũ khí trên tay lại là một trong thiên hạ tam thần côn, mày còn dám chạy đến ăn đòn đã là chuyện có thể mang ra khoác lác một phen rồi.”

Long Thiếu Dương cau mày:

“Không ngờ một sơn trại nho nhỏ lại có nhân vật bậc này. Nếu thế thì quái lạ... nếu có Đặng Tiến Đông tọa trấn thì vì sao Lâm Thanh Tùng còn phải xuống núi hạ mình xin hòa với Trình tướng quân?”

Vũ Văn Hiên nói:

“Lệ Chi sơn dám ngang nhiên đối đầu với Ly Thiên Minh của Linh Vương, há lại không có chỗ dựa? Xem ra cái tên trại chủ hôm qua chẳng qua là một con bù nhìn, kẻ có thực quyền thực sự ở sơn trại này là Đặng Tiến Đông. Thế nhưng có thể hôm qua hắn còn chưa kịp về sơn trại, nên Lâm Thanh Tùng mới phải kéo dài thời gian.”

“Như vậy há chẳng phải hiệp định của Trình tướng quân và Lệ Chi sơn từ giả thành thật?”

Long Thiếu Dương nuốt khan một cái.

Gã đã có thể tưởng tượng khuôn mặt của Oanh Thiên Lôi sẽ ra sao khi biết mình bị người ta trêu đùa.

oOo

Đặng Tiến Đông đại thắng quay lại Lệ Chi sơn.

Trước cửa sơn trại, Phó Kinh Hồng đã đứng chờ sẵn, sau lưng còn có một thiếu nữ mặt mày tái xanh, thân hình có chút gầy guộc, chính là cô em gái khiến vị Bạch Mã Hầu kia phản quốc mà đi – Đặng Thiền Ngọc.

“Đặng huynh quả thực là sa trường hãn tướng. Phó mỗ trước đây còn tự ngạo tài lãnh binh, hiện tại xem ra là sống uổng phí.”

Phó Kinh Hồng thở dài, chặc lưỡi, khen một câu.

Đặng Tiến Đông xua tay:

“Phó huynh không cần phải nói lời dễ nghe lộ liễu như thế. Thằng nhóc kia tu vi không bằng ta, vũ khí cũng không xách được với ngân côn của ta, lại thêm nóng lòng lập công, kiêu căng khinh địch. Nếu Đặng mỗ mà thua hắn thì mới thật là sống uổng.”

Vừa dứt lời, gã bèn lấy Long Cốt Tử Kim Thương vừa trấn lột được dưới núi ra, đưa cho Phó Kinh Hồng:

“Lần trước Phó huynh nói vừa mất vũ khí vừa tay, lại nhất quyết không chịu nhận Vân Hải Trấn Thiên Côn của ta. Hôm nay Đặng mỗ mượn hoa hiến Phật, thanh cốt thương này Phó huynh cứ dùng tạm.”

Phó Kinh Hồng dùng hai tay đỡ cán thương, khẽ nói:

“Không ngờ Đặng huynh còn nhớ mấy lời lúc say này.”

“Nhất thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, chuyện nên làm mà thôi.”

Đặng Tiến Đông cười, khoát tay, một chút áy náy trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất. Nhớ ngày đó Phó Kinh Hồng say rượu, lại vì chuyện của em gái y đồng bệnh tương liên, thành thử có nhắc đến chuyện bị Hồ Ma Huyền Nguyệt đánh cho rơi cả binh khí tùy thân. Khi ấy, Đặng Tiến Đông còn tưởng đối phương nhắm đến Vân Hải Trấn Thiên Côn của mình, bèn ngỏ ý nhượng lại.

Bạch Mã Hầu đương nhiên không có ý mặt trước thì tặng, mặt sau lại cướp về. Dù sao đến vì lợi, đi vì danh, ấy mới là nhân chi thường tình. Phó Kinh Hồng cho dù quả thật muốn mưu đồ Vân Hải Trấn Thiên Côn của gã, thì cũng chẳng thay đổi được chuyện y cứu tính mạng Đặng Thiền Ngọc.

Thế nhưng nếu bảo không có chút thất vọng nào thì đương nhiên là nói dối.

Chẳng ngờ Phó Kinh Hồng cương quyết từ chối, sống chết không chịu nhận. Thậm chí không ngớt nhận sai, nói bản thân say rượu lỡ lời mà thôi, bảo Đặng Tiến Đông cứ quên đi.

Càng là như vậy, Bạch Mã Hầu lại càng thấy áy náy.

Áy náy vì lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

Đặng Thiền Ngọc bấy giờ lại lên tiếng:

“Anh, Phó trại chủ, hiện tại trời cũng không sớm. Em có nấu mấy món rau dưa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện cũng không muộn.”

Cả Phó Kinh Hồng lẫn Đặng Tiến Đông cùng cười vang, đoạn cùng làm thủ thế mời, sóng vai bước vào sơn trại.

oOo

Sáng hôm sau...

Trái với trong tưởng tượng của Phó Kinh Hồng và hai người Long Thiếu Dương.

Sau khi hai người nói chuyện Đặng Tiến Đông xuất hiện ở Lệ Chi sơn, cũng nói rõ lần trước Lâm Thanh Tùng xuống núi chẳng qua là kế hoãn binh cho Trình Chân Kim, Oanh Thiên Lôi cũng không nổi trận lôi đình.

Không mở miệng mắng chửi, lại càng không có chuyện đập bàn phá ghế.

Trình Chân Kim chỉ bình tĩnh để lại một câu:

“Bản tướng đã biết.”

Người không biết có lẽ còn tưởng Oanh Thiên Lôi bị người ta đoạt xá, hoặc là đổi tính thay nết.

Cho đến sáng hôm sau, Vũ Văn Hiên nhận được lệnh xuất doanh khiêu chiến, gã mới hiểu.

Không phải Trình Chân Kim đổi tính, hoặc là không giận, mà là do kế “vỗ béo quân địch” do Lâm Thanh Tùng hiến cho quả thực là trực chỉ nhân tâm, đánh đúng vào sở cầu của gã.

Mặc kệ Oanh Thiên Lôi có nhận ra đấy là chiêu thức hoãn binh hay không, chắc chắn hắn cũng sẽ theo kế mà làm.

Đấy là dương mưu.

Vũ Văn Hiên tay nắm một thanh trường kích, mình mặc Ô Vân giáp, tay nắm một thanh song đầu thanh long kích đến dưới núi khiêu chiến.

Bình thường ở Huyền Hoàng giới, trừ khi phe thủ thành và phe công thành lâm vào giằng co, cần một trận chiến để nâng cao sĩ khí, bằng không sẽ không sử dụng loại chiến thuật đấu tướng này. Nếu để Vũ Văn Hiên cầm binh, vậy thì chắc chắn là không có cái gọi là đến dưới núi khiêu chiến.

Trực tiếp phái người vây núi, chậm rãi khép chặt vòng vây, sau đó tấn công Lệ Chi sơn.

Phó Kinh Hồng có thể thình lình xuất hiện ở Táng Thi Đinh kỳ thực các thế lực lớn cũng đã biết từ lâu. Dù sao, cái vùng nước đục kia, có nhà nào mà không tranh thủ cắm một chút tai mắt ở đó đặng nghe ngóng chuyện thiên hạ?

Trong mắt Vũ Văn Hiên...

Vây núi đoạn lương, ép Phó Kinh Hồng bỏ núi Lệ Chi chạy đến Táng Thi Đinh, sau đó từ từ tìm hiểu bí mật của hắn mới là vương đạo. Dù sao, trước khi đến Đại Việt, Phó Kinh Hồng tuy cũng là tướng trấn thủ một thành lớn, nhưng chắc chắn không có bản lĩnh vượt qua vạn dặm.

Mà hôm qua Đặng Tiến Đông xuất hiện khiến Vũ Văn Hiên cảm thấy...

Rất có thể bí mật vượt qua vạn dặm đến Táng Thi Đinh không nằm ở người, mà là ở đất. Bằng không, Đặng Tiến Đông cần gì phải gấp rút từ Táng Thi Đinh đến Lệ Chi sơn “cứu viện”?

Cho dù là Trình Chân Kim, Vũ Văn Hiên hay Long Thiếu Dương đều cho rằng ở Lệ Chi sơn này, Đặng Tiến Đông mới là chủ soái, Phó Kinh Hồng chẳng qua là được y dựng lên quản lý thay. Tuyệt nhiên không một ai nghĩ tới Bạch Mã Hầu sẽ đến nương nhờ một người vô luận là tài thống binh hay chiến lực đều ở dưới mình.

Nghĩ theo hướng này...

Chuyện Đặng Tiến Đông “vội vàng trở về” đủ thấy là hắn chột dạ, sợ sơn trại bị công phá, bại lộ bí mật khả năng truyền tống đến Táng Thi Đinh của bọn hắn.

Thế nhưng càng là như thế, Vũ Văn Hiên lại càng muốn lợi dụng ưu thế binh lực cường công núi Lệ Chi.

Hắn tự biết tài mình đến đâu. Luận chiến lực, có thể hắn còn giao thủ được với Quan Hạ Băng độ năm mươi hiệp mà không bại. Thế nhưng đánh với kẻ đã sớm thành danh Bạch Mã Hầu Đặng Tiến Đông thì hắn hoàn toàn không đề lên nổi lòng tự tin. Cho dù cả hai bên đều đã đạp vào Vụ Hải, Vũ Văn Hiên cũng không có lòng tin đánh với ngân côn trong tay Bạch Mã Hầu.

Đáng tiếc, hết lần này đến lần khác, Trình Chân Kim vẫn muốn “vỗ béo” Lệ Chi sơn, khiến hắn chẳng biết phải nói thế nào, cũng không có cách gì để từ chối.

“Bản tướng Vũ Văn Hiên, đến thỉnh giáo cao chiêu của Bạch Mã Hầu!”

Vũ Văn Hiên quát to một tiếng, âm thanh vang vọng cả ngọn núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play