Mấy ngày này Dư Tự Lực có thể nói là nếm hết tình đời ấm lạnh.
Từ chỗ có chút thanh danh, đến sa vào ngục. Cậu chàng tuy không biết bên ngoài thế nào, nhưng có thể tưởng tượng được hiện giờ chắc hẳn ở Quan Lâm người người đều đang nguyền rủa mình. Tối tối, Dư Tự Lực đều âm thầm tự trách, nhất là khi thường xuyên nghe thấy giám ngục mắng chửi một đám thương nhân, tu sĩ thừa lúc bệnh dịch cấu kết với nhau bắt chẹt dân thường.
Hai ngày này, cậu chàng cũng mấy lần bị ám sát bởi ngục tốt, đủ thấy chân rết của Đan Dược hội vươn xa đến mức nào.
Đương nhiên, ngục tốt không dám qua mặt Vũ Tùng Lâm ra tay giết người trong tối, mà chỉ len lén bỏ độc trong thức ăn nước uống. Dư Tự Lực thân là bán yêu, cơ thể có tính kháng độc mạnh, hơn nữa mười phần mẫn cảm với nguy hiểm. Cậu chàng vừa ăn đã phát hiện độc tố trong cơm canh của mình có nguồn gốc từ Đan Dược hội, há lại không hiểu vị sư phụ kia định qua cầu rút ván, nhổ cỏ tận gốc?
Càng buồn hơn là chính bởi vì Tề Thiên Hạ chẳng buồn để ý đến Dư Tự Lực rốt cuộc là ai, nên độc kế mới không thành. Nếu như lão chịu bỏ chút tâm tư, biết cậu chàng là thân bán yêu, thì lấy bản lĩnh của Tề Thiên Hạ, Dư Tự Lực có mười cái mạng cũng đã chết hết.
Dù sao, danh hiệu Dược Thánh cũng không phải để trưng cho có.
Bấy giờ bên ngoài phòng giam có tiếng huyên náo, lại nghe ngục tốt hô lên hai tiếng “tổng binh”, Dư Tự Lực đương nhiên biết là người nào đến. Cậu chàng ngẩng đầu, phát hiện bên ngoài trấn song ngoại trừ tổng binh ải Quan Lâm Vũ Tùng Lâm ra còn có một người đàn ông tuổi chừng ba mươi, mình mặc áo vải, mép lún phún ria. Ngoại trừ vị Bích Mặc tiên sinh mười phần thần bí cậu chàng từng gặp mấy ngày trước ra thì còn ai vào đây nữa?
Dư Tự Lực nhìn hai người, bất giác cụp mắt, cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ chỉ vì một miếng bánh vẽ mà cậu chàng bán rẻ tín niệm của bản thân. Hiện giờ đối mặt với Nguyễn Đông Thanh, bất giác cảm thấy không có mặt mũi.
Bích Mặc tiên sinh trông cậu chàng một cái, lại hỏi:
“Không biết tôn tính đại danh của các hạ?”
“Tội dân Dư Tự Lực, vài ngày trước từng được may mắn đưa đến cổ viện, chiêm ngưỡng tôn dung của tiên sinh.”
Dư Tự Lực trả lời, lại cẩn thận quan sát biểu cảm của người đang đứng trước mặt. Câu nói vừa nãy của cậu chàng có ý ám chỉ, rằng chuyện Nguyễn Đông Thanh giả vờ đau ốm Dư Tự Lực cũng đã biết. Tuy hiểu rõ hành động này của mình rất dễ đắc tội đối phương, song cho dù phải mạo hiểm thì cậu chàng cũng muốn thăm dò rốt cuộc cái vị Bích Mặc tiên sinh kia có ý đồ gì, muốn gì ở mình.
Kể từ sau khi biết bị Dược Thánh phản bội, Dư Tự Lực cơ hồ giống như chim sợ cành cong, không dám dễ dàng tin tưởng người khác. Cậu chàng tự nhận bản thân tứ cố vô thân, không tiền không thế, lại càng chẳng có thiên phú gì nổi trội. Thế nhưng, Vũ Tùng Lâm bắt Dư Tự Lực xong lại giam cậu chàng trong ngục, không xét xử cũng không hành hình, khiến cậu chàng càng lấy làm ngờ vực.
Nguyễn Đông Thanh không nghe hiểu hàm ý nói kháy của đối phương, gật đầu một cái, bình tĩnh nói:
“Không dám nhận. Sắp tới tại hạ phải đến thành Bạch Đế nhậm chức, Vũ tổng binh thấy dưới tay Đông Thanh không có người để dùng, nên tiến cử Dư đại phu cho tại hạ.”
Vũ Tùng Lâm lúc này cũng tranh thủ giải thích:
“Bản tướng quân đã tra kỹ, lấy chút y thuật của nhà ngươi hoàn toàn không có khả năng điều chế được thứ độc dược xuất hiện ở Quan Lâm. Lão phu nghĩ đến cảnh kẻ chủ mưu còn tiêu diêu pháp ngoại, nếu để một thằng nhóc chân chạy như cậu hứng chịu toàn bộ hậu quả thì thật là... ài...”
“Ý tổng binh là?”
Dư Tự Lực ngẩng đầu, giọng nói hơi run lên, nơi đáy mắt phản chiếu ba phần kinh ngạc, bảy phần ngờ vực hoài nghi.
Vũ Tùng Lâm thấy cậu chàng hãy còn xoắn xuýt những chuyện động cơ mục đích, thầm nghĩ thằng nhóc này quá không biết điều, bèn lạnh giọng:
“Lấy công chuộc tội.”
Ngoài miệng chỉ nói bốn chữ, nhưng trong tối lão lại âm thầm truyền âm cho Dư Tự Lực, sẵng giọng:
“Tiểu tử... đừng có mà không biết điều. Lấy bản lĩnh của tiên sinh há lại cần phải lừa gạt một đứa nhóc con hỉ mũi chưa sạch như ngươi? Ngay cả Đan Dược Hội, Long Hoa Tự cũng có thể trong lúc không hay không biết tự đạp vào tính toán của tiên sinh, muốn thằng nhóc nhà ngươi làm chút chuyện chẳng nhẽ còn khó? Đừng đánh giá mình quá cao, cũng đừng coi nhẹ bản thân.”
Dư Tự Lực nghe lão truyền âm, bất giác toàn thân chấn động. Nhất là câu sau cùng đối với cậu chàng mà nói chẳng những không phải lập lờ nước đôi, mà giống như bát vân kiến nhật (rẽ mây thấy ánh mặt trời). Nửa vế trước ám chỉ cậu chàng chẳng là gì so với Long Hoa tự, Đan Dược hội, còn chưa xứng đáng để Bích Mặc tiên sinh phải tự mình đối phó. Nửa câu sau lại nhằm khích lệ động viên Dư Tự Lực không cần tự ti, bởi lẽ Nguyễn Đông Thanh rất có thể thực sự thấy được tiềm năng gì đó ở cậu chàng.
Dư Tự Lực ở Quan Lâm đã lâu, đương nhiên đã được nghe rất nhiều bệnh nhân kể về Lý Thanh Vân. Từ một người bị phế tu vi, đi đến bước lấy thân phàm nhân trấn thủ cả thành, hóa giải nguy cơ thú triều, Toái Đản Cuồng Ma ngoại trừ cái danh hiệu không mấy dễ nghe ra thì cơ hồ là tấm gương, thần tượng vô số thiếu niên người phàm ở Quan Lâm nhắm đến.
Mà người đứng sau trợ giúp, tạo nên truyền thuyết người phàm quật khởi này, không phải ai khác ngoài Nguyễn Đông Thanh.
Dư Tự Lực hít sâu một hơi, đoạn nói:
“Vậy sau này nguyện bán sức trâu ngựa cho tiên sinh.”
“Dễ nói.”