Sau khi xem xong tin tức trong hai miếng ngọc giản, nhị đồ đệ của cổ viện đặt chúng xuống bàn, đoạn ngước nhìn họ Trịnh.

Trịnh quản sự nãy giờ quan sát nhất cử nhất động của Tạ Thiên Hoa, đương nhiên không bỏ lỡ việc cô nàng rơi nước mắt. Gã là người thu thập, sắp xếp tình báo, lại có con mắt nhìn người không tệ, nên cũng đoán được đại khái. Nay thấy cô nàng đã xem xong thông tin mình thu thập, bèn tiến lên cười lấy lòng:

“Tạ tiểu thư, Bích Mặc tiên sinh quả nhiên là thương yêu đệ tử.”

Tạ Thiên Hoa biết họ Trịnh muốn lấy lòng mình, song điều gã nói cũng không sai. Vả lại, quả thực những thông tin y thu thập được cho nàng ta đáng đồng tiền bát gạo. Thành thử, cô nàng cũng nở nụ cười, nói:

“Lần này quả thực phải đa tạ quản lý Trịnh rồi!”

Cô nàng vừa nói vừa lấy một túi tiền khác trong nhẫn chứa vật ra, đặt lên bàn, đẩy về phía người đối diện, lại nói tiếp:

“Như đã hứa. đây là số tiền còn lại. Còn những thông tin trong này không biết giá cả…”

Tạ Thiên Hoa chưa nói hết câu thì họ Trịnh đã vội ngắt lời:

“Tiểu thư nói gì vậy? Đây là chút tấm lòng của Trịnh mỗ, của ít mà lòng nhiều, tiểu thư không nên nói đến chuyện giá cả.”

Gã ngưng chốc lát, lại nói:

“Kỳ thực Trịnh mỗ hâm mộ tiên sinh đã lâu. Chỉ tiếc ở quá xa, cũng chỉ có thể sưu tầm sở tác của tiên sinh. Nay có thể phân ưu cùng tiên sinh và tiểu thư là vinh hạnh của Trịnh mỗ…”

Tạ Thiên Hoa thừa biết ý của họ Trịnh không nằm trong lời nói, song lời của gã cũng làm cô nàng nhớ tới nhiệm vụ của chính mình. Một đường tử cổ viện tới đây, một phần “sở tác của sư phụ” đã tặng Nghiêm lão ở thành Đông Thanh, một phần đã đưa cho Từ Vân công công phát tán ở Kiếm Hội, một phần đã nhờ Liễu Khả Hâm mang đi truyền bá. Hiện tại, trong của nả của cô nàng còn phần cuối cùng. Lúc này chi bằng mượn hoa kính Phật, đưa cho Trịnh quản sự. Dẫu sao, với tài kinh doanh của Hữu Tiền Liên Minh, cũng không có chuyện họ Trịnh thật sự chỉ giữ làm của riêng mà không dùng để kiếm lời. Tạ Thiên Hoa kỳ thực cũng không quan tâm người ta sử dụng “sở tác của sư phụ” ra sao, miễn sao càng nhiều người biết đến chúng là cô nàng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Nghĩ vậy, cô nàng bèn vỗ nhẫn chứa vật, lấy ra vài quyển sách, đặt trên bàn cạnh túi tiền ban nãy, đoạn nói:

“Nếu quản lý Trịnh đã có hứng thú với sở tác của gia sư như vậy, thì tiểu nữ xin thay mặt người cảm tạ ngài. Chỗ này có vài quyển sách do lão nhân gia viết. Nếu ngài không chê, thì xin nhận lấy.”

Ngưng trong chốc lát, đợi cho họ Trịnh tiến lên nhận lấy tiền và sách, cô nàng mới nói thêm:

“Có điều, gia sư vẫn luôn nói mình chỉ là phàm nhân, quản lý Trịnh hâm mộ người, chắc cũng biết điều này. Vậy nên, tiểu nữ hy vọng nếu sau này ngài nếu có nghĩ đến việc đem trao đổi sở tác của gia sư, thì cũng đừng cấm đoán, loại trừ bình dân bá tánh…”

“Tiểu thư dạy rất phải, Trịnh mỗ sẽ chú ý!”

Quản lý Trịnh vừa nói vừa cất tiền vào trong người, lại nâng niu mấy quyển sách như báu vật. Tạ Thiên Hoa thấy đã xong việc mình cần, liếc ra cửa sổ thì thấy sắc trời cũng không còn sớm, bèn đứng dậy cáo từ. Trịnh quản sự tiễn cô nàng đến tận cửa Nhất Phẩm Tuyền rồi mới trở về phòng làm việc, xem xét thu hoạch ngày hôm nay của bản thân.

oOo

Tạ Thiên Hoa còn chưa biết tìm lý do gì để đến Hàn gia điều tra, thì cơ hội đã được đưa đến tận cửa. Cửu Liên vương phong cho cô nàng làm quan vận lương, điều cô nàng đến Hàn gia đốc thúc vận chuyển vật tư ra tiền tuyến.

Sự trùng hợp này không khỏi khiến Tạ Thiên Hoa sinh nghi. Tự nhiên nhận được sự giúp đỡ từ kẻ thù, lại điều cô nàng đi đến đúng nơi cô nàng muốn đến, nếu không phải Trịnh quản sự có vấn đề thì chính là bản thân tin tức gã điều tra được là có người cố tình tung ra làm mồi nhử chờ nhị đồ đệ của cổ viện cắn câu. Song, cho dù đây có đúng là một cái bẫy lập ra để chờ cô nàng thì Tạ Thiên Hoa cũng vẫn muốn điều tra một phen.

Tại Huyền Hoàng giới, vì sự tồn tại của không gian chứa đồ, mà việc vận lương có thể do một người thực hiện. Vì lý do an toàn, bảo mật, mà việc này thường cũng chỉ giao cho một người có tu vi cùng chiến lực không tệ, lại nhanh trí, biết biến báo thực hiện. Để nhỡ có tính huống bất ngờ xảy ra, quan vận lương có thể kịp thời ứng phó, xu cát tị hung mà đưa hàng đến đích. Chính vì lý do đó mà Hạ Hầu Duyệt được chọn vào vị trí này. Mà cũng vì lý do đó nên Tạ Thiên Hoa quả thực cũng là ứng viên rất phù hợp.

Theo lệnh, Tạ Thiên Hoa không lập tức lên đường, mà còn phải qua phủ thành chủ một chuyến, lĩnh nhẫn chứa đồ chuyên dụng của quân đội.

Nói về các loại vật phẩm chứa đồ ở Huyền Hoàng giới, chúng cũng được chia làm vô cùng nhiều chủng loại khác nhau, theo đủ các loại tiêu chuẩn từ kiểu dáng, mẫu mã, tới công năng, sức chứa, tính bảo mật, ..v..v...

Người không quan tâm vẻ ngoài thường chỉ dùng túi chứa đồ, còn các tiểu thư công tử nhà có địa vị lại ưa chuộng vật phẩm chứa đồ dạng trang sức, như nhẫn, vòng tay, vòng cổ. Ngay trong bốn đệ tử của cổ viện thôi thì ngoại trừ Lý Thanh Vân vô duyên với vật phẩm chứa đồ ra, Tạ Thiên Hoa cùng Trương Mặc Sênh đều dùng nhẫn chứa vật, có mỗi Đỗ Thải Hà mang túi.

Còn nói về công năng, sức chứa, thì có thể tạm chia vật phẩm chứa đồ thành ba loại chính: cỡ nhỏ, cỡ vừa, cỡ lớn. Tùy theo giá tiền và địa vị của thế lực mà phân chia. Như của Trương Mặc Sênh và Đỗ Thải Hà là cỡ vừa, còn của Tạ Thiên Hoa là cỡ lớn. Thanh Tước là một trong ngũ đại thánh tộc, mà cô nàng vốn là thánh nữ, thành thử nhẫn chứa vật cỡ lớn cũng chẳng có gì lạ. Mỹ Vị sơn trang chỉ là thế lực tầm trung, lâu nay còn bị chèn ép, chỉ có thể đầu tư bấy nhiêu cho thiếu trang chủ cũng có thể hiểu được. Song núi Long Hổ tính ra là một trong các cự đầu của Đạo môn, Đỗ Thải Hà nếu không phản bội tông môn thì giờ này đã là Ngọc Nữ, vậy mà hiện tại chỉ dùng một cái túi cỡ trung, hiển nhiên là có ẩn tình.

Số là, núi Long Hổ đệ tử đông vô số, cho nên đệ tử ngoại môn chỉ được trang bị túi trữ vật cỡ vừa, vào đến nội môn thì được phát cho túi trữ vật cỡ lớn. Còn các đệ tử tinh anh của môn phái, được bồi dưỡng trọng điểm, cùng các Thiên Sư mới được xài đến vật phẩm chứa đồ cỡ lớn dạng trang sức. Ngoài ra, vào đến nội môn thì túi chứa đồ đều có thêm ấn ký của núi Long Hổ, còn hàng của đệ tử tinh anh cùng các Thiên Sư thì còn yểm thêm trận pháp đặc thù nữa. Kỳ thực, Đỗ Thải Hà khi còn ở núi Long Hổ cũng từng được tông môn trang bị cho một cái vòng tay chứa đồ cỡ lớn. Song khi phản bội núi Long Hổ, cô nàng thấy mang theo vật có ấn ký cùng trận pháp của đối phương trên mình không khác gì vác theo một quả bom nổ chậm, nên đã vứt nó lại, chỉ trộm một cái túi chứa đồ thông dụng của đệ tử ngoại môn trước khi bỏ trốn. Dẫu sao, cỡ vừa đối với nàng ta cũng đã đủ dùng.

Tất nhiên, ngoại trừ ba kích cỡ nhỏ, vừa, và lớn, còn những kích cỡ khác nữa, với tính bảo mật cao hơn. Song, những loại này không bán ngoài thị trường mà chỉ có một số thân phận đặc thù mới có thể có được.

Thế nhưng, tất cả phía trên mới chỉ là hàng dân dụng mà thôi. Còn hàng quân dụng, lại là một chủng loại hoàn toàn khác.

Xét về mẫu mã, vật phẩm chứa đồ quân đội sử dụng cũng nhiều chủng loại không kém hàng dân dụng, cái khác có chăng là vì mục đích sử dụng không phải là đồ trang sức cho đẹp hay thể hiện địa vị người sở hữu, mà quan trọng bảo mật, kín đáo, nên thường không bắt mắt như hàng dân dụng mà ngược lại được ngụy trang cho càng bình thường, càng mờ nhạt càng tốt. Đương nhiên, cũng có loại vật phẩm chứa đồ quân dụng được làm y như hàng dân dụng, dành riêng cho những người quyền cao chức trọng trong quân, cũng như các thành phần đặc biệt, tỉ như người của các thế lực lớn tạm thời sung quân hay hợp tác với quân đội. Kích cỡ cũng có lớn nhỏ tùy mục đích sử dụng. Ví như cái nhẫn chứa vật mà Tạ Thiên Hoa lĩnh từ phủ thành chủ lần này trông bề ngoài không khác nhẫn dân dụng là bao, mà kích cỡ thì cũng là cỡ vừa.

Song, cái khác biệt lớn nhất giữa hàng quân dụng và hàng dân dụng có lẽ là mức độ bảo mật. Vật phẩm chứa đồ chuyên dụng của quân đội có khắc trận pháp, lại qua tay cơ quan sư. Thông thường mỗi vật phẩm sẽ được đặt sẵn đích đến sau khi hàng được cho vào bên trong, lại cần lệnh bài chứng minh thân phận người mở, thường là lệnh bài thân phận phủ thành chủ của điểm đến được cài đặt. Nếu như cố cưỡng ép mở lấy hàng trong vật phẩm chứa đồ ở nơi khác với đích đến được cài đặt hay không có chứng minh thân phận hợp lệ, vật phẩm sẽ tự hủy cùng với hàng hóa bên trong. Bởi vậy, cho dù quan vận lương có xảy ra chuyện, thì hàng hóa của quân đội cũng không dễ gì bị lấy cắp. Trừ khi kẻ cướp cũng có người cao tay trong cả trận pháp lẫn thuật cơ quan.

Nói tiếp chuyện Tạ Thiên Hoa. Sau khi nhận nhẫn chứa đồ cùng công văn chính thức, cô nàng liền rời thành Cửu Phượng, theo cáp treo đi tới thành Hà Đông ở phía Đông Nam nước Yến, nơi Hàn gia đang sinh sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play