Quan Hạ Băng ôm kích, nhướn mày. Chỉ thấy chỗ Truyền Tống trận, vô số điểm sáng bay lên, từ từ ngưng tụ thành thực thể. Chẳng mấy chốc, độ hơn một trăm người mình mặc đạo bào, một tay cầm kiếm gỗ, tay kia cầm gương bát quái, trên đầu đội mũ đạo môn thêu chữ ở chính giữa, lần lượt phân làm “Thiên” “Địa” “Nhân”. Ngoại trừ một trung niên tóc bạc đứng đầu, phần lớn đạo sĩ đều đứng theo thế tam tài, lăm lăm pháp khí.
Trung niên lớn tiếng nói:
“Ngọc Hư cung Trần Phan Nam ở đây! Hải Thú cỏn con, còn không... chịu... chết?”
Lão vừa lớn tiếng hét lên, thì lúc này di chứng từ việc lợi dụng truyền tống môn cưỡng chế vượt giới cũng qua đi, thị giác hồi phục. Trần Phan Nam thấy đứng trước mắt mình là quân đoàn Hải Thú đông như kiến cỏ, hàng vạn cặp mắt đỏ ngầu đang nhìn mình chằm chằm. Trung tâm, một con Hải Thú mình to như quả núi, bóng đổ xuống che hết toàn bộ nhân mã của lão chính đang trợn to con mắt đỏ lòm,
Trần Phan Nam nuốt nước bọt một cái, trên đầu Ma Kình cũng rớt một giọt nước dãi xuống, khiến cho lão ướt như chuột lột từ đầu đến chân.
“Thiên... thiên sư...”
Đám đệ tử hiện giờ cũng đã khôi phục lại sau di chứng của chuyện vượt giới. Bấy giờ thấy đội quân Hải Thú trước mặt, cả đám đều sợ đến nỗi kém chút thì bài tiết không chịu khống chế.
Quan Hạ Băng mím môi, trong bụng cười lạnh.
Chẳng hiểu cậu em cùng cha khác mẹ của cô nàng, Lý Thanh Vân, nhận lệnh nhập hải xong rốt cuộc đã tìm hiểu được gì mà mấy ngày nay Hải Thú cơ hồ phát điên phát cuồng. Chẳng những hung hãn cuồng bạo hơn trước, số lượng Hải Thú gia nhập vào thú triều mỗi ngày cũng tăng thêm hai thành.
Quan Hạ Băng bấy giờ cười cười, vận khí, truyền âm về phía truyền tống trận:
“Nếu các vị đạo trưởng đã mở lời muốn đối kháng thú triều, giải tỏa áp lực cho Hải Nha thành, vậy bản tướng quân thay mặt quân dân toàn thành cảm tạ chư vị trước.”
Trần Phan Nam bị câu nói của cô nàng làm cho nghẹn một ngụm nước bọt, mặt đỏ tấy lên như đít khỉ. Câu nhờ vả cầu cứu mới dâng lên đến cuống họng đã trôi tuột xuống bụng. Sống được ở Huyền Hoàng giới đến cái tuổi này, cũng không phải Trần Phan Nam không bỏ được cái tôi của mình xuống mà cầu cứu. Chỉ là lão thừa hiểu, Quan Hạ Băng chẳng đời nào lại mở cửa thành kéo quân đến chi viện cho lão, khiến Hải Nha rơi vào nguy cơ thành phá tường đổ.
Thành thử...
Muốn sống, chỉ có một cách duy nhất là trọng thương thú triều, khiến Quan Hạ Băng cảm thấy kéo quân ra khỏi thành tạo thế gọng kìm với Ngọc Hư cung lợi nhiều hơn hại.
Trần Phan Nam cắn răng, quát lớn, những mong kích thích đấu chí của đám đạo đồng đạo sĩ đi cùng:
“Hải Thú thì sao? Một đám súc sinh mà thôi, có nhiều hơn nữa thì trước đạo thuật của Ngọc Hư cung ta phỏng có ích gì?”
Nơi hắn trấn thủ không phải quân cơ trọng địa như thành Hải Nha, cũng không có vương tộc hầu tộc của Hải Thú tiến đánh. Thành thử, mặc dù tính từ lúc Hải Thú tràn bờ đến nay đã được non nửa tháng, song nhân mã Ngọc Hư cung và Trần Phan Nam vẫn chưa phải đối đầu với trận đánh nào tầm cỡ.
Cuộc sống an nhàn, khiến cho bọn hắn cũng có mấy phần coi thường anh hùng thiên hạ.
Thành thử, bấy giờ được Trần Phan Nam cổ vũ, cả đám thiếu niên huyết khí phương cương lập tức bị máu dồn lên não, hú hét như một đám đười ươi động đực.
Trên tường thành, Quan Hạ Băng nhìn đám đạo đồng đứng lố nhố ở chỗ truyền tống trận, cười khẩy:
“Ngu xuẩn. Nước đến cổ rồi còn không chịu chuẩn bị, đứng hú hét như một đám thần kinh.”
Ngoài miệng khinh bỉ nhân mã Ngọc Hư cung chẳng qua là diễn cho lính lác Tả Dực quân xem, trong lòng cô nàng hiện tại chỉ thấy hiếu kỳ trước hành vi quái lạ hôm nay của đám Hải Thú.
Bình thường đám quái vật này vừa thấy người là hầm hập lao đến như trâu điên, không biết đau đớn chẳng biết sợ hãi, liều mạng còn hơn cả tử sĩ được thế lực lớn chú tâm bồi dưỡng. Thế mà hôm nay lại đứng nhìn đám người Ngọc Hư cung lảm nhảm lâu đến vậy, thực sự là khiến kẻ khác phải chau mày suy nghĩ.
Bấy giờ...
Nhân mã Ngọc Hư cung ráo riết tế ra bảo khí, bày đại trận, một trăm linh tám đạo đồng đạo sĩ đứng theo phương vị của thiên cương địa sát, chịu Trần Phan Nam chỉ huy, chuẩn bị đối kháng thú triều. Lão thiên sư nuốt nước bọt một cái, lấy trong túi áo ra một cái chuông nhỏ đúc bằng đồng xanh, lắc mạnh một cái.
Chuông reo leng keng, kèm theo đó là tiếng quát lạnh của Trần Phan Nam:
“Trận khởi!”
Lão vừa nói dứt câu, thì trên thân đám đạo đồng, đạo sĩ chân khí đã cuồn cuộn dâng lên, sau đó diễn hóa ra một trăm lẻ tám hư ảnh cao ba trượng, tay lăm lăm đủ loại khí giới.
Khí thế của đám đạo đồng đạo sĩ bấy giờ được trận pháp nối liền, không ngừng hạ xuống. Trái lại, uy áp đám hư ảnh trấn thủ sau lưng bọn chúng tỏa ra lại dùng tốc độ chóng mặt dâng lên, chỉ mất vài cái hô hấp đã từ không có chút tu vi khí thế nào đạt tới đệ ngũ cảnh, chỉ kém một bước là có thể tiến vào Vụ Hải. Thân ảnh mờ ảo như sương khói cũng càng lúc càng ngưng thực, chi tiết trên giáp trụ rõ ràng hơn, vũ khí trên tay lập lòe sáng lên dưới nắng cứ như là có thực thể.
Thú triều cảm nhận được địch ý của đám người Ngọc Hư cung, thi nhau rống giận. Ma Kình cầm đầu há miệng rít lên một tiếng, tay quờ về phía đại trận của đám đạo sĩ, nhắm ngay đỉnh đầu của Trần Phan Nam.
“Thiên Dũng Tinh quy vị!!!”