Lý Thanh Vân cảm giác thứ quỷ quái ban nãy có vẻ dè chừng Du Long đao, chính đang từ từ lặn sâu xuống đáy vực, thở phào một tiếng nhẹ nhõm. Kế đó, cậu chàng lại nhìn về phía hai người Long U, Long Thanh Y, hỏi:
“Không biết Vương Thú mà hai vị nhắc đến rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại có chiến lực đáng sợ đến thế?”
Tiểu công chúa của Long tộc vuốt vuốt trước ngực, cố gắng bình ổn trái tim đang đập liên thanh như vó ngựa phi, rồi mới lên tiếng:
“Chuyện này sư muội cũng không rõ lắm. Xưa nay Vương Thú vẫn luôn ẩn mình ở sâu dưới đáy của vực sâu, chưa bao giờ tìm đến Hải Nhãn, cũng chưa từng xuất hiện trước mặt ai bao giờ. Duy chỉ có một lần trong trận đại chiến giữa Long tộc và Xi Vẫn, Vương Thú bị kinh động gầm lên một tiếng như ban nãy. Sau đó ba chi đại binh của hai tộc đều tử vong, chết hàng trăm người. Cũng vì chuyện này mà các tộc các nhà trong biển Phong Bạo đều nhất trí hạ lệnh cấm, không thể chiến tranh quá lớn, hơn nữa phải phân tán mà đánh. Hiện giờ tộc chiến của Phong Bạo hải đều thiên hướng cử thiên kiêu đấu lôi đài, phái tướng lĩnh đấu pháp. Chiến tranh cỡ lớn như lúc Xi Vẫn đánh Long tộc khi xưa không bộc phát thêm lần nào nữa.”
“Thế thì lạ thật. Thứ mạnh như vậy vì cớ gì lại e dè thanh trường đao kia?”
Lý Thanh Vân nhìn về phía thanh Du Long đao đang lơ lửng trên đáy vực, gương mặt thoáng lộ vẻ hoài nghi.
Theo cậu chàng thấy, bội đao của thái tổ Lê Đồ Thành cố nhiên là mạnh, nhưng so với cái thứ bí ẩn gọi là Vương Thú chỉ bằng sự tồn tại mơ mơ hồ hồ mà khiến cả Phong Bạo hải đều nơm nớp lo âu, ném chuột sợ vỡ bình kia thì quả thực là con kiến so với con voi.
Nhưng lạ một nỗi...
Con voi kia lại có vẻ kiêng dè con kiến, chủ động rút lui.
Long Thanh Y nói:
“Chuyện này quả thực có điềm lạ, nhưng cứ đứng đây nói suông, đàm binh trên giấy thì cũng chẳng phải cách. Không bằng ba người chúng ta cùng đến xem thử xem rốt cuộc thanh đao kia là thần vật ở đâu, lai lịch thế nào mà có thể cứu được chúng ta một mạng?”
Lời còn chưa dứt, thì trong biển đã có tiếng cười sang sảng vọng tới:
“Không cần tìm, mỗ ở đây rồi!”
Ba người nhìn sang, chỉ thấy trường đao hóa thành một vệt sáng, lao vút về phía mình. Đao khí lăng lệ theo thân đao toát ra, gom lấy nước biển xung quanh đúc thành thân người, dùng đao làm xương sống. Tuy toàn thân trong suốt, không rõ ngũ quan, nhưng dáng vẻ bảy phần hiên ngang, ba phần vô sỉ, khí chất cực kỳ đặc biệt.
Lý Thanh Vân nhìn thủy nhân do Du Long đao hóa thành, lập tức liên tưởng đến bức tượng Thái Tổ bên ngoài cổng thành Hải Nha.
Người nọ chắp tay với hai người Long Thanh Y, Long U một cái, giống như tỏ ý cảm tạ. Đoạn cúi đầu, làm thủ thế mời, nói:
“Ba vị, mời đi theo mỗ một chuyến. Phía trước có một người vị thiếu hiệp đây cần tận mắt gặp một lần.”
Lý Thanh Vân cảm thấy đao trước mặt chính là Du Long đao của Lê Đồ Thành, nên cũng chỉ do dự trong thoáng chốc. Hai người Long U tuy không phải nhân tộc, không có hảo cảm gì với Lê Thái Tổ, song xét thấy đao này vừa cứu bọn họ một mạng, nên đoán chừng không có ý gia hại, bèn làm theo lời y.
Ba người men theo trường đao rẽ nước, lách qua các đảo đá, mãi đến khi gặp cái lỗ đen sì lơ lửng ngay giữa biển, vừa đủ cho một người chui vào. Bên trong tối thui không thấy được thứ gì, mà dòng biển chung quanh lại cứ thế hững hờ trôi qua, tựa như nó không tồn tại ở đó vậy.
Lý Thanh Vân nhìn cái lỗ hổng trôi nổi giữa lòng biển, vừa định quay sang hỏi hai người họ Long thì đã phát hiện vô luận là tiểu công chúa Long U hay quân sư cả tộc Long Thanh Y trên mặt đều hiện lên vẻ khó hiểu, bèn nuốt câu hỏi đã dâng lên đến cuống họng vào bụng.
Thủy nhân đưa tay, cản trước ba người, nói:
“Ba vị chớ trách. Phía trước có chút đặc thù. Nếu chẳng may nhiễm vào chỉ e là hỏng đại sự.”
“A? Phía trước có gì đặc biệt? Hay lắm sao?”
Cô bé Long U hai mắt sáng rỡ, vội vàng lên tiếng hỏi thăm người nước. Đương nhiên, thân là tiểu công chúa của Long tộc, cô nàng cũng không đến nỗi vì ham vui nghịch dại mà bỏ qua lời cảnh cáo của thủy nhân, chìa tay về phía lỗ hổng.
“Cũng không hại tính mạng, chỉ là chậm trễ thời gian của ba vị thôi.”
Tiếng nói cất lên, khàn khàn cứng cáp, trung khí mười phần, hơn nữa nhiều mấy phần nghiêm túc ổn trọng, bớt mấy phần ngả ngớn bông đùa, rõ ràng không phải do thủy nhân lên tiếng.
Lại thấy, từ trong lỗ hổng, một trung niên mặc áo bào đen, chân đi giày cỏ từ từ bước ra, đứng bên cạnh thủy nhân, chính đang mỉm cười nhìn ba người.
Lý Thanh Vân nheo mắt đánh giá kẻ trước mặt, thấy y dáng vẻ đường hoàng, mày như kiếm sắc, chỉ có điều đôi môi hơi mỏng, khiến cho khí chất chỉnh thể lại vương thêm một chút tà dị. Y bước ra khỏi lỗ hổng xong, trước nhất chắp tay gật đầu với thủy nhân, nói:
“Cảm tạ ơn hộ đạo của Lê lão đệ.”
“Nên làm. Nên làm... Vậy tiểu tử ta đây không làm phiền tiền bối nói chuyện nữa.”
Thủy nhân trả lễ xong, bỗng nhiên tan rã, hiện rõ nguyên hình là thanh trường đao đen nhánh, để ngang trước mặt ba người Long U, giống như phân ra một đường biên giới giữa song phương vậy.
Trung niên vuốt râu, cười:
“Ba vị hẳn là thiếu niên tài tuấn từ ba ngàn năm sau đúng không? Hạnh ngộ... hạnh ngộ... Lão hủ tục danh Hàn Kinh Vũ, không biết trên đời còn ai nhớ đến chăng?”
“Phạt Hải Kiếm Thánh?”
Long U thì không nói làm gì, thế nhưng Long Thanh Y thân là quân sư của Long tộc, Lý Thanh Vân là hiện giờ còn đang làm sư phụ của Phó Quân Sước, đã từng đích thân đến Kiếm Trì, xem ảnh chân dung của Kiếm Thánh thì há lại không nhận ra người trước mắt là ai?
Thế nhưng...
Hàn Kinh Vũ sớm đã quay về từ chuyến vào biển, rửa kiếm ở Tẩy Kiếm Trì, sau đó mấy chục năm thì ẩn kiếm vào mộ, nhập thổ vi an, hưởng dương chín mươi hai tuổi. Tính đến hiện giờ cũng đã là ba ngàn năm có lẻ. Ngày Phạt Hải Kiếm Thánh binh giải quy thiên, toàn bộ thế lực lớn trên Huyền Hoàng giới đều đến chứng kiến, có thể nói là kể từ Phạt Hải chi chiến ba ngàn năm trước đến giờ chưa có một ai được hưởng vinh dự lớn đến vậy.
Song hiện tại, lại có một Hàn Kinh Vũ xuất hiện ở vịnh đảo Hải Lưu, không khỏi khiến ba người cảm thấy khó mà tin được vào mắt mình.