Kim Thiền Tử nói:
“Nội dung thi đấu đã để Phật môn chúng ta quyết, nên để cho phải phép, xin nhường tiên sinh bắt đầu trước. Tránh cho sau này có kẻ nói ra nói vào, bảo Phật môn đã tranh ra đề lại còn chiếm cả tiên cơ của tiên sinh thì thật không công bằng.”
Nói đoạn, làm thủ thế “mời”.
Kỳ thực, nước đi này nhà Phật cũng đã có tính toán kỹ càng. Mà Kim Thiền Tử cũng càng không phải không biết “cấm kỵ” của Bích Mặc tiên sinh, lại vẫn “không biết tốt xấu” mà “chọc giận” y. Vừa rồi bày tỏ thái độ khinh thường phàm nhân cũng chính là cố tình chạm vảy ngược của Nguyễn Đông Thanh. Phật môn chính là đang đánh cược hai điều:
Thứ nhất, Bích Mặc tiên sinh sẽ không tự “phá vỡ” “nguyên tắc” của chính mình. Nguyễn Đông Thanh tự nhận mình chỉ là phàm nhân, không theo đạo nào. Như vậy, để tiếp tục “vai diễn” này, gã cũng không thể hiển hóa ra dị tượng, từ đó mà nghiễm nhiên thua cuộc. Cố tình chọc giận lúc trước cốt cũng chỉ để Bích Mặc tiên sinh không mặt dày như lần văn đấu với Nho môn mà đòi Phật môn đưa Phật đạo ra cho y “mượn dùng tạm”, tránh hậu quả khôn lường.
Thứ hai, cứ cho là Bích Mặc tiên sinh tìm được “khe hở” trong chính “quy tắc” của bản thân để lợi dụng, thì để y đi trước, Phật môn cũng có nhiều thời gian chuẩn bị hơn, lại có thể dựa theo chính dị tượng Nguyễn Đông Thanh diễn hóa ra mà phản công, giành phần thắng. Đương nhiên, nhà Phật cũng hiểu có tồn tại khả năng Bích Mặc tiên sinh ra đại chiêu mà họ không đỡ được. Song, Phật giáo có thể đặt chân ở Huyền Hoàng giới bao nhiêu năm nay, còn là một trong Ngũ Lộ Triều Thiên, nên cũng có chút lòng tự tin. Theo như họ thấy, dù có không thắng được Bích Mặc tiên sinh cũng có thể cầm hòa, không đến nỗi bại thảm.
Về phần Nguyễn Đông Thanh, lúc này não hắn mới bắt kịp mồm, nhớ ra việc mình chỉ là phàm nhân thì lanh chanh đòi thi đấu diễn hóa dị tượng với người tu hành nỗi gì? Khổ nỗi, hắn há miệng mắc quai, giờ lại mở miệng lấy lý do mình chỉ là người phàm mắt thịt để thoái thác, bảo không làm được thì cũng dở hơi.
Lại nói, chính Bích Mặc tiên sinh của chúng ta trong khi chuẩn bị cho buổi luận đạo này, trước khi ngã bệnh nằm liệt giường, cũng đã để ý tới một chuyện: Phật môn nhắm tới hắn, có thể có liên quan đến mấy lần hắn đọc thơ cho ma quỷ nghe. Mà mấy lần đó, đúng là “dị tượng” cũng không thiếu.
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Đông Thanh bèn quyết định đánh liều. Thôi thì không theo đạo nào thì cứ khấn loạn rồi tả bừa đi vậy. Hắn tự thấy bản thân cũng có “quan hệ không tệ” với lũ ma quỷ, biết đâu lần này luận đạo với Phật lại được ma giúp cũng không chừng... Còn nếu thất bại? Cùng lắm thì trông như thằng dở hơi thôi. Sau đó, nếu bắt buộc thì đành mặt dày sau vậy.
Toàn trường nãy giờ đều chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Bích Mặc tiên sinh. Phía Phật môn thì cười lạnh, muốn chờ xem Nguyễn Đông Thanh định xử trí thế nào, dân chúng Quan Lâm thì lo lắng cho gã, còn những kẻ từ nơi khác đến thì đều một bộ tư thái xem kịch.
Nhìn dáng vẻ trầm tư, đắn đo của Nguyễn Đông Thanh, trong đội ngũ dân buôn bán, hàng quán của ải Quan Lâm, có một người bỗng cắn môi một cái, đoạn thở dài một hơi như vừa quyết định điều gì đó quan trọng.
Nguyễn Đông Thanh vừa tính làm bừa, song còn chưa kịp có hành động gì thì bỗng thấy trời đất rung chuyển một cái.
Đợi gã hết chao đảo, định thần lại, thì đã thấy mình đứng trên một “con đường” vàng óng, trải đầy hoa sen nối thẳng từ chân mình, rồi uốn cong dần, vươn lên tới trời cao.
Sắc thái ngạc nhiên kinh hãi, lại có chút trầm trồ ngưỡng mộ trên gương mặt Bích Mặc tiên sinh của chúng ta làm dâng lên đủ loại cảm xúc trong lòng người đứng xem...
Dân chúng Quan Lâm đa số cũng ngẩn tò te giống gã. Một số ít người có máu mặt, được tiếp xúc với những tình báo cao cấp hơn về Bích Mặc tiên sinh, thì chỉ thở dài, lắc đầu. Người nơi khác tới lại rút lưu ảnh thạch ra ghi lại hình ảnh này, trong lòng thầm than “diễn kỹ” của Bích Mặc tiên sinh quả thực là xuất thần nhập hóa, mặt tiên sinh quả là dày hơn tường thành. Sự thật đã rõ mười mươi là tiên sinh có thể tùy tâm sở dục khiến thiên địa phải theo ý mình, vậy mà tiên sinh vẫn có thể cố diễn thành ngạc nhiên như thể việc này không hề có liên quan gì tới mình đến cùng cho được...
Nhưng đặc sắc nhất, có lẽ phải nói đến phản ứng của Phật môn. Người nhà Phật lần này sắp bị Nguyễn Đông Thanh chọc cho tức chết có thừa rồi.
“Mẹ nó! Không đem Phật đạo cho mượn dùng tạm thì nhà ngươi trắng trợn đem cướp về dùng phải không? Lại còn cái vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt kia là sao!? Chả lẽ Phật đạo tự dưng mọc ra dưới chân ngươi được chắc? Bích Mặc tiên sinh, nhà ngươi đây là sỉ nhục trí thông minh của người khác! Liêm sỉ của ngươi đâu!? Phong phạm tiền bối cao nhân đâu!?
“Mà khoan, nhà ngươi vẫn tự nhận là phàm nhân... Phàm nhân nào đánh nổi cho Nho đạo sụp một góc!? Phàm nhân nào có thể ngang nhiên cướp Phật đạo để dùng trước mặt người của Phật môn!? Xin lỗi, nhưng chúng ta mặt không dày nổi như ngươi!”
Không sai, con đường màu vàng trải đầy hoa sen bỗng dưng hiện ra dưới chân Nguyễn Đông Thanh chính là Phật đạo!
Tuy Phật môn tức thì tức thật, người khác xem cũng không nỡ nhìn thẳng thật, nhưng không ai nói gì. Bởi lẽ, nếu Bích Mặc tiên sinh cố tình chối tới cùng, cũng chẳng ai ở đây có thể ép gã thừa nhận điều gì, không biết chừng còn chọc ra cái họa khác...
Mà lúc này, trong đầu Nguyễn Đông Thanh vang lên một giọng nói lạ nhưng lại tạo cho hắn cảm giác quen thuộc:
“Tiên sinh, tôi chỉ giúp ngài được đến đây thôi, còn lại phụ thuộc ở ngài rồi. Ngài chỉ cần nghĩ trong đầu, Phật đạo sẽ tự phản ứng, diễn hóa ra dị tượng ngài muốn.”
Ngưng một chốc, lại tiếp:
“Còn nữa, xin tiên sinh tạm thời đừng để lộ cho ai việc tôi mở cửa sau cho ngài!”
Nguyễn Đông Thanh nghe được lời này thì nghĩ bụng:
“Chắc là nội bộ Phật môn cũng có người nọ người kia, cũng có nội đấu. Người ta muốn giúp mình nhưng không muốn đắc tội đồng môn rồi bị tẩy chay đây mà.”
Nghĩ vậy, hắn cũng không suy nghĩ gì thêm về vấn đề này mà chỉ gật đầu nhẹ một cái.
Có sự trợ giúp từ người giấu mặt nọ, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nay đã không còn phải lo lắng thi thố như thế nào nữa, chỉ cần tính xem nên sử dụng khái niệm gì, diễn hóa ra dị tượng nào mà thôi. Nguyễn Đông Thanh tự nhiên có cảm giác giống như Đường Tam Tạng thi ngồi thiền với yêu quái ở nước Xa Trì, được Tôn Ngộ Không trợ giúp đưa lên đài cao, chỉ cần tập trung vào chuyên môn.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn quyết định sử dụng ngay đại chiêu. Theo như Nguyễn Đông Thanh biết, giáo lý của Phật tại địa cầu kỳ thực cũng có chạm đến thuyết đa vũ trụ. Tuy không phát triển đến mức như lý thuyết đa vũ trụ trong khoa học hiện đại, song so với thời đại của Phật tổ thì cũng đã quá đi trước thời đại rồi. Đây còn là thế giới tu tiên, trời mới biết cái mớ giáo lý này có phát triển hơn so với địa cầu hay không! Cho nên, nếu hắn dám khinh địch mà không nghiêm túc ứng đối, chưa biết chừng sẽ thua ở đây.