Khi Dư Tự Lực tỉnh lại, thì lại thấy mình trong căn nhà có mùi rượu thuốc. Lần này chờ hắn tỉnh dậy không phải Vương Tiểu Thạch mà là một con mèo trắng béo ú.
Thấy hắn mở mắt, con mèo ngáp dài một cái, đoạn nói:
“Phần việc của ngươi đã xong. Ngươi có thể xuống núi.”
Nói xong, con mèo duỗi mình đứng dậy. Trước khi rời đi, nó còn quay lại, nheo mắt nhìn cậu chàng:
“Mà chắc không cần nhắc đâu nhỉ, nhưng những điều ngươi mắt thấy tai nghe hôm nay...”
Dư Tự Lực vội ngồi thẳng người, đáp:
“Tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ không bép xép lung tung!”
Cải Thảo nghe vậy mới gật đầu một cái, đoạn lắc mông đi ra khỏi phòng.
Dư Tự Lực nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vội vã rời khỏi Lão Thụ cổ viện. Trên đường xuống núi, trong đầu hắn có vô vàn câu hỏi cùng thắc mắc. Đương nhiên hắn tò mò về những việc quái lạ mình vừa chứng kiến trên cổ viện, song mấy chuyện này lại không phải nguyên do khiến họ Dư bồn chồn nhất. Điều khiến hắn bận tâm lúc này kỳ thực là chất độc mà Bích Mặc tiên sinh trúng.
Thể chất Trư Tinh tuy không khiến hắn vạn độc bất xâm, nhưng gần như có thể hóa giải phần lớn các loại độc tố trên đời nếu hắn có đủ thời gian tĩnh dưỡng. Ngoài ra, tiếp xúc với một chất độc bất kỳ còn khiến hắn sinh ra mẫn cảm với các thành phần cấu thành nên độc dược đó. Chả thế mà tuy trúng độc ban nãy nhưng hắn chỉ ngủ một giấc đã sinh long hoạt hổ như thường.
Tất nhiên, họ Dư cũng tự hiểu một phần lý do không nhỏ hắn có thể tự giải độc nhanh như vậy là nhờ hương rượu thuốc trong căn phòng phía Tây cổ viện. Nếu không có trợ lực kia, có lẽ hắn phải ngủ một ngày một đêm mới có thể hóa giải hết độc tính. Dư Tự Lực không giải thích được tại sao Bích Mặc tiên sinh rõ ràng không có lý do gì để sợ hãi độc tố này lại phải “giả bệnh” rồi “mời” hắn lên “khám”, hắn cũng không dám nghĩ nhiều về vấn đề này.
Song, trải nghiệm lần này cho hắn biết chất độc kia đáng sợ đến nhường nào. Nếu không phải vì hắn có thể chất đặc thù, hẳn ngày này năm sau sẽ là giỗ đầu của hắn. Mà điều khiến hắn thấy rợn tóc gáy hơn cả là tiếp xúc với kịch độc trên người Bích Mặc tiên sinh lại khiến hắn đặc biệt mẫn cảm với toàn bộ dược vật hắn nhận được từ sư phụ cho nhiệm vụ lần này.
Họ Dư dù có ngu đến mấy thì cũng phải nhận ra có vấn đề. Thế nhưng, tín nhiệm hắn dành cho Dược Thánh tại thời điểm hiện tại vô cùng cao, gần sánh ngang với một tín ngưỡng. Thành thử, dù sự thực đã bày ra trước mắt, Dư Tự Lực vẫn không muốn tin sư phụ hắn có ý hại dân chúng Quan Lâm. Lúc này, hắn đang cố nghĩ đủ lý do để biện hộ cho Tề Thiên Hạ. Có thể lão nhầm lẫn, có thể trực giác của hắn sai, có thể phối phương khác biệt sẽ tạo nên kết quả khác biệt, .v..v...
Song, càng nghĩ thì Dư Tự Lực lại càng tự phủ định các suy đoán này. Dược Thánh xưa nay làm việc cẩn thận, suy xét kỹ càng, sẽ không thể nhầm lẫn tai hại như vậy. Nếu phối phương và tỷ lệ quan trọng như vậy, lão cũng sẽ không yên tâm giao việc cho hắn, hoặc sẽ chọn một phương thuốc khác đơn giản hơn, hoặc sẽ giao cho sư huynh hắn. Còn trực giác của hắn lại là từ huyết mạch mà ra. Tuy họ Dư luôn khổ sở việc mình mang dòng máu bán yêu, nhưng xưa nay bản năng của hắn cũng đã cứu mạng hắn không biết bao nhiêu lần.
Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ xuôi nghĩ ngược, cuối cùng Dư Tự Lực vẫn quyết định liên lạc hỏi lại sư phụ về mệnh lệnh lần này. Song, muốn làm được việc này thì có chút khó khăn.
Cũng không hiểu tại sao, lần này ra ngoài, sư phụ hắn nghiêm cấm hắn sử dụng ngọc giản truyền âm. Thay vào đó, Tề Thiên Hạ đưa cho họ Dư một lệnh bài, dặn hắn nếu cần liên lạc với lão, thì truyền chân khí vào lệnh bài rồi theo chỉ dẫn của lệnh bài mà tìm kiếm người có khả năng truyền tin giúp gần nhất. Dư Tự Lực cũng thắc mắc tại sao phải vòng vo tốn công sức như vậy, song không dám hỏi lại.
Hiện tại, đã quyết định liên lạc với Dược Thánh, hắn bèn lấy lệnh bài kia ra, rót chân khí vào trong. Tức thì, tấm lệnh bài nóng lên, lại như bị cái gì đó thu hút, kéo tay chủ nhân của nó về một hướng.
Dư Tự Lực cứ thế theo chỉ dẫn của lệnh bài, đi một lúc đã thấy mình ở trong một quán trọ ở Quan Lâm.
Tấm lệnh bài dẫn hắn đến một phòng trọ ở góc khá sâu, như thể chủ căn phòng này không muốn kẻ khác để ý đến họ vậy. Dư Tự Lực kiểm tra kỹ, xác định lệnh bài trực chỉ đúng phòng trọ này, thì mới cất tấm lệnh bài đi, rồi gõ cửa phòng.
Cửa còn chưa mở, đã nghe thấy tiếng loảng xoảng trong căn phòng sát vách. Song, họ Dư cũng không nghĩ nhiều mà kiên nhẫn chờ đợi. Độ nửa khắc sau, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Một đạo sĩ thò đầu ra khỏi khe cửa, cảnh giác hỏi:
“Tìm ai?”
Dư Tự Lực thoáng cau mày, song y cũng không chậm trễ mà vội hỏi:
“Không biết các hạ có thể giúp tại hạ chuyển lời tới gia sư hay không?”
“Không quen biết. Không biết sư phụ ngươi là ai cả. Đi lạc thì đi chỗ khác, đừng làm phiền nhã hứng của ông đây.”
Nói xong, liền đóng sập cửa lại.
Dư Tự Lực ngạc nhiên đến ngẩn người. Hắn đứng như trời trồng ở đấy, đắn đo một lúc. Sau lại lấy tấm lệnh bài ra kiểm tra một lần nữa. Bỗng hắn vỗ trán một cái như hiểu ra điều gì, lại gõ cửa phòng một lần nữa.
Cửa phòng lần này mở nhanh hơn, nhưng thái độ của đạo sĩ nọ cũng không “tốt” như lần trước. Hắn cau có:
“Muốn ăn đòn à, nhãi ranh? Sao còn chưa cút?”
Dư Tự Lực lúc này giơ tấm lệnh bài lên, hỏi:
“Vị đạo sĩ này, xin cho hỏi một lần nữa, có thể giúp chuyển lời với sư phụ tại hạ được không?”
Đạo sĩ kia còn đang mắng dở câu, nhìn thấy tấm lệnh bài bỗng nhiên im bặt. Gã chăm chú nhìn nó một lúc rồi lại cất tiếng, nhưng lúc này thái độ đã thay đổi 180 độ:
“Ôi khách quý! Mời vào phòng, mời vào phòng!”
Dư Tự Lực cất tấm lệnh bài đi, theo y đi vào phòng. Lúc qua cửa, hắn còn có thể loáng thoáng nghe thấy hình như có tiếng đồ vật gì đó bị đánh rơi ở căn phòng sát vách...
oOo
Lã Vọng Thiên ghé sát tai vào vách tường, cố lắng nghe xem phòng bên đang nói chuyện gì.
Đến giờ hắn vẫn không tin được ân nhân cứu mạng của mình lại có liên quan đến Trang Bức Thần Giáo. Hơn nữa, dựa vào thái độ của tên Bùi Xuân Luận vừa rồi, vai vế của Dư Tự Lực, hay ít nhất của sư phụ y, còn không nhỏ đối với giáo chúng của thần giáo.
Không sai, “người đưa thư” mà Tề Thiên Hạ chỉ dẫn cho Dư Tự Lực tìm, chính là giáo chúng của Trang Bức Thần Giáo. Mà hai kẻ gần nhất với hắn đương nhiên chính là Giả Cát Tường cùng Bùi Xuân Luận.
Tuy chỉ nghe được bập bõm câu có câu không, nhưng họ Lã cũng hiểu đại khái mục đích Dư Tự Lực tìm Trang Bức Thần Giáo lần này là để nhờ bọn chúng chuyển lời đến sư phụ y, có khả năng là Dược Thánh đại danh đỉnh đỉnh của Huyền Hoàng giới. Có điều, dựa theo cuộc trò chuyện này, Lã thiếu lâu chủ vẫn chưa xác định được Dư Tự Lực có biết đến bản chất của Trang Bức Thần Giáo hay người mà y tìm gặp là bọn chúng hay không.
Qua tiếp xúc, Lã Vọng Thiên đánh giá họ Dư là người tử tế, song có câu “biết người biết mặt không biết lòng”. Là một thành viên của Vọng Thiên lâu, Lã Vọng Thiên sẽ không để hảo cảm cá nhân làm ảnh hưởng đến chính sự, hay để nó làm ảnh hưởng cái nhìn khách quan của hắn. Thành ra, lúc này, não của Lã thiếu lâu chủ đã bắt đầu hoạt động hết công suất, tính cách để điều tra từ Dư Tự Lực.
Thời gian trôi qua độ hai khắc, Dư Tự Lực xong việc, bèn rời đi. Lã Vọng Thiên chờ y đi khuất thì cũng nhẹ nhàng đẩy mở cửa phòng, đi theo ra ngoài, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch của mình.