Tiểu nhị đưa Dư Tự Lực đến một căn phòng, bên ngoài có đứng một người đàn ông mặt chuột. Trong mắt kẻ này ánh lên nét gian xảo, lạnh lẽo. Vừa thấy hai người, hắn đã lạnh giọng hỏi tiểu nhị:
“Sao đã quay trở lại? Kẻ này là ai? Bảo ngươi đi gọi ngỗ tác cơ mà!”
Thì ra, ban nãy, khi thấy vị khách trong phòng hộc máu mà ngất đi, tiểu nhị Hồng Hoa Lâu cuống cuồng chạy đi tìm gã quản lý báo tin, muốn chạy đi hô hoán tìm đại phu cứu người. Thế nhưng, tên quản lý lo chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và sinh ý của Hồng Hoa Lâu. Lại nói, ai cũng biết, thời gian này tất cả đại phu đều bị điều ra tiền tuyến, ở Quan Lâm kiếm đâu ra người? Thế là, tên quản lý bèn phái tiểu nhị chạy đi tìm ngỗ tác. Để nhỡ sau Lã Vọng Thiên có chuyện gì thì cũng có thể chối hết toàn bộ trách nhiệm. Chỉ cần nắm cái lý trong tay, lại thêm Nhất Phẩm Cư và Hữu Tiền Liên Minh ở sau chống lưng, cho dù gia thế của khách nhân có ra sao cũng không thể đe dọa Hồng Hoa Lầu của gã. Dẫu sao, có ai mà không biết hắn là họ hàng xa của Lý Lợi Minh?
Đáng tiếc, do ban nãy khi chạy đi báo tin cho tên tổng quản, cậu tiểu nhị nọ tạo ra động tĩnh cũng không nhỏ. Thành thử, khách khứa tại Hồng Hoa Lầu cũng đã nghe được phong thanh. Tên quản lý thấy vậy thì cũng không muốn mang danh xấu không quan tâm đến tính mạng của khách nhân, nên đành đối ngoại rêu rao ra rằng bản lầu đang tìm đại phu, nếu có ai biết y thuật quanh đây thì mau mời tới. Tất nhiên, động thái này chỉ là làm màu cho có, chứ hắn cũng chẳng tin sẽ có ai đứng ra. Động thái duy nhất mang tính thực chất kỳ thực vẫn chỉ có sai cậu tiểu nhị chạy đi tìm ngỗ tác mà thôi. Nay thấy tiểu nhị mới đi ra ngoài đã trở về, lại còn dắt theo một kẻ lạ mặt, gã quản lý đương nhiên không vui.
Tiểu nhị lắp bắp:
“Lý... Lý tổng quản, vị... vị này là đại phu...”
Lý tổng quản liếc Dư Tự Lực một cái, đoạn vung tay vỗ vào ót tên tiểu nhị:
“Đại phu đâu ra? Người ta nói cái gì ngươi cũng tin sao? Thời buổi chiến tranh loạn lạc, tất cả thầy thuốc đều bị điều ra tiền tuyến, đến một tên dược đồng còn chả tìm được thì lấy đâu ra đại phu?”
Đoạn lại quay qua cậu thiếu niên:
“Vị công tử này, tôi không biết cậu là ai, nhưng mạo danh đại phu chữa lợn lành thành lợn què không có chỗ tốt nào cho cậu đâu.”
Dư Tự Lực nghe vậy thì cười nói:
“Tổng quản, tại hạ kỳ thực có học qua y. Tuy không tính là giỏi, nhưng cũng không đến nỗi là mạo danh. Lại nói, ngài cũng biết thời buổi này có muốn tìm được người có kinh nghiệm và chuyên môn hơn tôi cũng không dễ dàng gì rồi. Song lời thì cũng đã nói ra, người thì cũng đã mời tới, ngài cũng không thể thất hứa được, danh dự của Hồng Hoa Lâu biết để đi đâu bây giờ?
“Chi bằng cứ để tại hạ vào xem một chút tình hình của vị khách kia. Nếu tôi không chữa được, sẽ tự rút lui, ngài khi ấy mời ngỗ tác cũng vẫn tính là tận lực. Nhược bằng, tôi chữa được, danh tiếng của quý lầu chẳng phải sẽ càng tốt hay sao?”
Trí thông minh của Dư Tự Lực tuy chẳng thể tính là cao, thế nhưng y từ nhỏ đã bị cha mẹ ruồng bỏ, phải lăn lộn ngoài đường, nếm đủ mùi vị của tình người nóng lạnh. Thành thử, y đã luyện được khả năng nhìn nét mặt mà ứng xử. Trên đường đi theo tiểu nhị lên đây, họ Dư đã nghe được vài lời xì xào bàn tán, đoán được tình hình đại khái. Vừa rồi qua thái độ của Lý tổng quản, thì y liền đoán được cái gã để ý nhất là gì, bèn nhắm vào đó mà nói chuyện. Quả nhiên, họ Lý híp mắt lại suy nghĩ, sau đó nói:
“Thế nếu như nhà ngươi chữa hỏng đến chết người?”
“Thì tại hạ xin tự chịu trách nhiệm, quý lâu sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng ngài yên tâm, nếu không nắm chắc, tôi cũng sẽ không chữa.”
Lý tổng quản nghe vậy mới gật đầu một cái, chịu mở cửa cho Dư Tự Lực vào phòng.
Hiện trường trong phòng không thay đổi xê dịch gì so với lúc tiểu nhị phát hiện Lã Vọng Thiên “gặp nạn”. Dư Tự Lực lúc này liền chạy tới bắt mạch cho y. Tiếp đó, họ Dư điểm vài huyệt trên người Lã thiếu lâu chủ, lại móc từ trong túi mình ra một lọ thuốc, lấy mấy viên nhét vào miệng người bệnh. Xong xuôi đâu đó, đợi chừng một tuần trà, sắc mặt của họ Lã mới dần chuyển biến tốt. Lúc này, cậu thiếu niên mới nhờ tiểu nhị giúp mình chuyển bệnh nhân lên giường cho khỏi lạnh.
Dược Thánh chưa một ngày từng dạy qua y thuật cho Dư Tự Lực, song hắn vì quá ham học cho nên mỗi tối đều lén lút đọc y thư. Có một hôm, hắn bị đại sư huynh phát hiện. Thế nhưng sư huynh hắn thương tình, cũng không trách phạt hay báo lại với sư phụ, mà cho phép hắn đi theo phụ giúp y khám chữa bệnh, thỉnh thoảng lại chỉ dạy cho một hai. Tuy những thứ cao siêu thì sư huynh hắn cũng không dám tiếm quyền sư phụ mà chỉ dạy, song mấy thứ như việc sơ cứu thương thế hay mấy bệnh đơn giản thì y cũng tận tình chỉ dạy cho hắn. Thành thử, Dư Tự Lực nhận mình có học qua y cũng không tính là nói dối.
Cũng còn may trường hợp của Lã Vọng Thiên cũng không tính là quá khó chữa, lại vừa hay tương tự một ca bệnh mà Dư Tự Lực đã từng giúp sư huynh hắn xử lý. Thành ra, chuyện này mới êm thấm mà trôi qua như vậy...
Lại đợi thêm thời gian một tuần trà, Lã thiếu lâu chủ mới từ từ mở mắt.
Lã Vọng Thiên chớp chớp mắt với biểu cảm ngơ ngác, dường như không nhớ ra mình đang ở đâu. Bên cạnh còn thấy một thiếu niên trạc tuổi mình cùng tiểu nhị của quán. Thấy cậu chàng tỉnh, tiểu nhị mừng rỡ cuống quýt:
“Công tử gia, ngài tỉnh rồi sao? Dọa chết tôi rồi, may quá, may quá!”
Có vẻ như vui mừng đến quá bất chợt sau trận lo lắng, cậu tiểu nhị nói một tràng không rõ nghĩa, nước mắt nước mũi chảy cả ra. Dư Tự Lực thấy vậy thì ho khan một tiếng, nói:
“Được rồi, cậu ra báo cho Lý quản sự một tiếng, để vị công tử đây nghỉ ngơi một chút.”
“Đại... đại... đại phu nói phải!!! Vậy tôi... tôi đi trước!”