Nguyễn Đông Thanh không tiếp tục trảy hội cùng cánh nam thanh nữ tú trong thành nữa, mà theo một lối mòn khác, vòng ra phía hậu sơn. Sau núi Tuyên cũng thuộc vào địa phận thành Bạch Đế, hơn nữa còn là một nơi trọng địa trấn thủ mặt nam tường thành. Chỉ thấy trước mắt thành tựa vào núi, núi chèn lên thành, dọc triền núi là những tháp phòng, quân sự, bình đài nhô ra ngoài. Dễ thấy, một khi có chiến tranh, lính thủ thành có thể dựa vào độ cao của núi Tuyên mà công kích.

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta xem cái thế thành tựa vào núi này của mặt nam thành Bạch Đế, không khỏi tấm tắc nhớ lại di chỉ cố đô Hoa Lư mà hắn từng có dịp được đi du lịch cùng mấy ông anh bên đại học xã hội nhân văn.

Cũng vì lẽ đó, mà mặt nam núi Tuyên được coi là trọng địa quân sự, dân chúng bình thường tuyệt nhiên không được bén mảng tới. Nếu không phải có sự cho phép của Hồ Ma Huyền Nguyệt, có lẽ Nguyễn Đông Thanh cũng không dám tới gần nơi này, đề phòng khi không lại bị người ta hiểu nhầm là gian tế.

Vừa rời khỏi đường chính chưa bao lâu, thì bỗng nghe “soạt” một tiếng, trước mặt gã đã xuất hiện một bóng người áo đen, trên mặt đeo một tấm mặt nạ quỷ. Tốc độ của y nhanh vô cùng, song bước chân có hơi lảo đảo không vững, giống như đã bị thương.

Y vừa xuất hiện đã không nói hai lời, giơ tay muốn tóm lấy cổ Nguyễn Đông Thanh, ánh mắt hiện lên đầy vẻ bất thiện. Ngay sau đó, lúc mà Bích mặc tiên sinh của chúng ta hãy còn chưa kịp định thần, thì từ trong khu rừng sau lưng kẻ áo đen, một tiếng quát lanh lảnh đã vang lên:

“Gian tế chạy đâu? Bắn tên!”

Lời vừa mới dứt, một trận mưa tên đã từ trong các tàng cây lao vút ra, dội thẳng xuống đầu Nguyễn Đông Thanh và kẻ áo đen, Trên đầu những mũi tên ngậm đầy chân khí, tỏa ra ánh sáng lập lòe, trông chẳng khác nào một trận mưa sao băng giữa thanh thiên bạch nhật cả. Thế nhưng, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đương nhiên chẳng có tâm tư nào để mà thưởng thức cảnh đẹp cả.

Gã không nói không rằng, cũng chẳng thèm đẩy tên áo đen ra mà hét lên một tiếng quái dị, kế đứng sững như trời trồng giữa đường. Nếu không nhìn thấy cái biểu cảm mắm môi trợn mắt cố tỏ ra mình ổn của gã lúc này, chắc lắm kẻ sẽ nhầm Bích Mặc tiên sinh của chúng ta với Từ Hải lúc cuối đời, hay Vô Danh trong phim Anh Hùng của Trương Nghệ Mưu.

Đến gã áo đen thấy phản ứng ngược đời của Nguyễn Đông Thanh cũng giật mình thảng thốt trong giây lát. Gã ngang dọc Huyền Hoàng giới đã nhiều năm nay, kinh qua không ít chiến tranh đấu đá ở đời, nhưng đời thuở từ bé đến giờ gã chưa từng thấy ai đứng trước mưa tên lại có phản ứng quái đản như cái tên Bích Mặc tiên sinh này cả. Song, kẻ đeo mặt nạ quỷ thoáng chốc đã định thần, trong tay xuất hiện một cây dao găm nhỏ, trực chỉ đâm thẳng vào yết hầu của Nguyễn Đông Thanh.

“Ngươi sử dụng tu vi thì tâm cảnh vỡ nát, không sử dụng đến thì một đao này đủ lấy mạng. Lại thêm trên dao còn có kịch độc kiến huyết phong hầu, ta không tin lần này ngươi còn có thể sống.”

Ngay lúc gã áo đen còn đang chê cười chuyện Bích Mặc tiên sinh của chúng ta “giả làm phàm nhân”, thì đã thấy trước mắt xuất hiện một bóng người cao lớn.

Chỉ thấy ấy là một trung niên mặt chữ quốc, râu quai nón, dáng vẻ đường hoàng bệ vệ. Nổi bật lên giữa mái tóc xanh rì màu rong rêu của y là một cặp sừng cong vuốt, vàng óng ánh tưởng như ánh hoàng kim. Đôi mắt của trung niên một màu tím, một màu vàng, con ngươi lại chẻ dọc như loài thằn lằn rắn rít, hiển nhiên không phải là con người.

“Long... Long Vương?”

“Huyết Nhãn Trúc Thử?”

Long Vương – Long Bá Thiên – nhíu mày một cái.

“Không ngờ quý tộc lại hạ thủ nhanh như vậy. Xem ra Tạ mỗ đến trước mà lại về sau rồi.”

Lại thấy, một chùm sáng xanh, một cột sét rộng cả trượng đồng thời đánh ra, đón đỡ lấy màn mưa tên đang đánh về phía Nguyễn Đông Thanh.

Từ sau lưng của Long Bá Thiên, một nam một nữ từ từ bước ra, nhìn về phía khu rừng. Chỉ thấy nam anh tuấn tiêu sái, giữa hai hàng chân mày có giấu một chút khinh cuồng ngông nghênh, trong mắt như có hoa đào, ngoại trừ kẻ được xưng là tên điên Tạ Hàn Thiên ra thì còn ai vào đây nữa?

Mà đi cùng với Tạ Phong Tử của Thanh Tước tộc, đeo một thanh cự kiếm to đùng sau lưng không phải ai khác ngoài Lôi Đình Kiếm Tổ Lâm Phương Dung.

“Không dám. Có Võ Hoàng ở đây, ba chúng ta e là có đến cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.”

Long Bá Thiên lắc đầu, nhún vai một cái.

Cuối cùng, một trung niên mặc giáp lạnh lùng xuất hiện, vung tay chộp lấy cổ tên áo đen mà nhấc bổng lên không trung. Kẻ đeo mặt nạ hai chân chới với không chạm đất, muốn phản kháng mà toàn thân như nhũn ra trước ánh mắt như điện chớp của người trước mặt. Lý Huyền Thiên cất cao giọng, nói:

“Trong rừng là ai? Lăn ra đây cho bản hoàng!”

Thì ra, trong lúc nguy hiểm nhất, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đã sử dụng tuyệt chiêu bí truyền:

Gọi điện cho hội phụ huynh của cổ viện.

Số là...

Nguyễn Đông Thanh cảm thấy mình không đủ thủ đoạn giữ mạng. Tuy là nếu muốn thì gã có thể nhờ Hồng Đô theo bảo vệ, nhưng hiện tại cô mèo máy không quan không chức, xem như là người ngoài biên chế triều đình. Mà xem chừng Hồng Vân tuy không phản đối ngay mặt, song cũng không muốn cô mèo máy dính dáng đến hoàng thất cho lắm.



Lại nói, Hồng Đô tuy tu vi cao, nhưng nếu kẻ đã có tâm ám hại thì chắc chắn sẽ nghiên cứu cô nàng một cách cẩn thận. Có câu mãnh hổ nan địch quần hồ, lấy thân phận hiện giờ của gã có thêm cô mèo máy đi cùng đã không còn an toàn nữa.

Lệnh bài của Võ Hoàng tuy có thể tự động hộ chủ, cũng có thể điều động quân đội Đại Việt. Song vì gã không có chân khí, thành thử lúc nguy hiểm chỉ có thể dựa vào khả năng tự động hộ chủ của lệnh bài – thứ hoàn toàn có thể bị đám sát thủ lợi dụng, qua mặt như cái lần gã đi cùng Long Tuyền.

Thế là, nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Đông Thanh quyết định đánh tiếng cho “hội phụ huynh” cổ viện xin một vài thủ đoạn giữ mạng.

Hội phụ huynh có ai mà không “biết” Bích Mặc tiên sinh của chúng ta hiện giờ đang “ở trong một trạng thái vi diệu”? Thành thử, không ai hỏi ai câu nào.

Cơ hồ là ngay lập tức...

Long U và Long Thanh Y thay mặt Long tộc đưa đến một miếng vảy của Long Bá Thiên, dặn khi cần thiết chỉ cần tâm niệm đến tên y, thì phân thân của Long Vương sẽ lập tức xuất hiện.

Sau đó, Tạ Hàn Thiên cũng tặng một cái lông vũ của mình cho Bích Mặc tiên sinh.

Nhưng nói đến nhiệt tình thì không ai qua được Kiếm Trì.

Tam tổ suy đi tính lại, thấy xét ra song phương cùng lắm là quan hệ thông gia, sư tổ – đồ tôn mà thôi, so với cánh Tạ Hàn Thiên, Lý Huyền Thiên thì thấp hẳn một bậc. Liễu Ân mới nói với tam tổ cùng dốc sức, biết đâu khiến tiên sinh cảm động, không chừng lại có thể giúp một đồ đệ của Kiếm Trì bái được vào môn hạ của Nguyễn Đông Thanh cũng nên. Thành thử, ba vị kiếm tổ dốc hết vốn liếng, tạo ra một thanh Tam Sắc pháp kiếm tặng cho Bích Mặc tiên sinh.

Tam Sắc pháp kiếm chẳng những có trận pháp phòng vệ, một khi cảm thấy chân khí đánh tới sẽ tự động thi triển, bên trong lại còn giấu ba phân thân của ba vị kiếm tổ. Nếu chẳng may Lâm Phương Dung bị đánh bại, hoặc bị kẻ khác cuốn lấy không cách nào bảo vệ Nguyễn Đông Thanh, phân thân của Liễu Ân sẽ xuất hiện, sử dụng huyễn thuật câu giờ, hoặc phối hợp với Lâm Phương Dung đối địch.

Nếu ngay cả Vân Hà Kiếm Tổ cũng không thể bảo vệ Bích Mặc tiên sinh tru toàn, thì lúc này phân thân của Sóc Phong Kiếm Tổ Trần Thanh Lãng sẽ nhảy ra, sử dụng tốc độ của mình liều một con đường máu, đưa Nguyễn Đông Thanh chạy trốn.

Loại thủ đoạn gần như bao trọn gói này cơ hồ khiến Bích Mặc tiên sinh của chúng ta vui như mở cờ trong bụng. Vốn, Nguyễn Đông Thanh cũng định ẩn giấu một vài con bài tẩy, không sử dụng toàn bộ ngay lập tức. Dù sao một khi thủ đoạn phòng thân lộ ra ngoài ánh sáng, cái đám muốn đầu hắn rơi xuống đất thể nào chẳng động não vắt óc suy tính cách khắc chế? Vẫn nói quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị gậy là vậy.

Đáng tiếc, Nguyễn Đông Thanh đánh giá hơi quá cao bản thân.

Nói thế nào đi nữa thì gã cũng chỉ là một kẻ phàm nhân, trước khi xuyên không cũng chỉ là anh nghiên cứu sinh quèn, rồi làm một gã làm công ăn lương bình thường. Sau khi xuyên không rồi thì cũng chỉ quanh quẩn ở Quan Lâm làm cái nghề gõ đầu trẻ, trồng rau cuốc đất. Bảo hắn cắt tiết gà hắn còn chẳng biết làm, nói gì đến chuyện giao chiến với kẻ khác lúc sinh tử quan đầu?

Thế nên, lúc thật sự lâm nguy, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chẳng thể nào học theo mấy cậu thanh niên nhân vật chính trong tiểu thuyết, không tài nào giữ nổi bình tĩnh. Trong một phút hoảng hồn, gã có gì trong tay thì tung hết cả ra, ôm cái tâm lý thừa còn hơn thiếu, dù sao tính mạng mình đặt ở đó, ôm con bài tẩy xuống mồ thì quá bằng cạp đất ăn vã.

Vậy mới nói, ngồi dán mông lên ghế bốc phét, đàm binh trên giấy thì thằng nào cũng là anh hùng hảo hán, đến cái lúc mà dao dí ngay cổ súng sát bên đầu mới cháy nhà ra mặt chuột, mới biết mặt nhau. Nguyễn Đông Thanh có thể rất gàn, có lúc máu liều nhiều hơn máu não, song khi cái chết hiển hiện rõ mồn một trước mặt thì gã cũng biết sợ, cũng biết hoảng loạn, có bản năng cầu sinh như bao kẻ khác.

Nhìn chung, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chỉ có số làm nhân vật quần chúng thôi, chẳng lấy đâu ra can đảm gan dạ mà làm “khí vận chi tử” với cả “nhân vật chính”.

Lại nói, cũng vì Nguyễn Đông Thanh hoảng hồn mất bình tĩnh mà hội cha mẹ học sinh ở Lão Thụ cổ viện xem như có lần đầu được “họp phụ huynh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play