Nghe ông cụ nói, Nguyễn Đông Thanh mới biết mình vừa thoát được một cái họa sát thân. Gã thở phào một hơi, vừa định đưa tay lau mồ hôi trán thì cái bụng không có gia giáo lại bắt đầu kêu gào ầm ĩ. Ông cụ nghe vậy, bật cười lên, nói:
“Xem ra đại nhân bận trăm công nghìn việc, từ sáng đến giờ chưa được miếng nào vào bụng đây mà.”
“Đã để cụ cười chê rồi. Tại hạ là khách phương xa, không thạo đường đi lối lại. Cụ là thổ địa ở đây, không biết có thể giới thiệu một hai quán ruột được chăng?”
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng ho khan, cố tình chuyển chủ đề sang chuyện khác. Ông cụ lái đò làm người cũng xởi lởi không so đo tính toán gì, lập tức hồ hởi:
“Quán ăn ở thành Bạch Đế này thì nhiều, nhưng không chỗ nào qua được Hoài Âm tửu quán do chính Hồ Ma thành chủ mở. Đại nhân đến chỗ Bạch Đế thì tìm đường Hoài Âm, đi thêm một đoạn là đến. Quán là một tòa lầu tám tầng, rộng đến ba thửa ruộng, biển đề chữ vàng, không lẫn đi đâu được đâu.”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nghe vậy, mới hỏi:
“Quán Hoài Âm này nghe chừng có vẻ là nơi tiêu tiền như nước, không biết cụ đã vào lần nào chưa?”
“Bẩm đại nhân, thảo dân làm gì có cái phước ấy? Chẳng qua là nghe người ta nói mà thôi. Còn nếu quan lớn muốn biết một quán mà đám dân đen dân đỏ như lão thường lui tới thì đi cứ đến ngay dưới tán cây bạch đàn tìm quán nước của Chu thị vợ anh Hoàng Lâm hỏi quán Phẩm Nhân Gian người ta chỉ cho. Quán bình dân, không thuê được chỗ đắc địa, hơi khó tìm. Quan cứ bảo nhà Chu hàng nước là có lão Đăng lái đò giới thiệu là được.”
oOo
Nguyễn Đông Thanh bái biệt lão Đăng, leo tót lên bờ, đoạn theo chỉ dẫn của lão mà đi. Từ bến sông phía đông chỗ lão lái đò tấp cái thuyền thúng vào đến cây bạch đàn cổ thụ không xa lắm, gã đi chỉ hết thời gian uống xong chén trà là đến.
Rời khỏi Ải Thị rồi, nhân khí và sự phồn hoa của thành Bạch Đế mới hoàn toàn trải rộng trước mắt Bích Mặc tiên sinh. Gã hòa lẫn vào dòng người, nghe tiếng người ta cười nói bông đùa, bàn nhau sang khu chợ khác mua ôn quả thả xuống Tiểu Ôn Hà, sau đó lên núi Tuyên ở thành nam trảy hội Thiên Trì, hát đối giao duyên mà không khỏi lấy làm tò mò.
“Hay hôm nay là lễ hội gì đấy ở thành Bạch Đế nên mới nô nức náo nhiệt hơn thường ngày?”
Nguyễn Đông Thanh vừa đi, vừa lẩm bẩm nghĩ bụng.
Chẳng mấy chốc, quán nước con con nằm dưới tán cây bạch đàn đã xuất hiện trong tầm mắt. Có lẽ giờ này dân chúng đang đi chơi hội hè, chẳng mấy ai ghé lại uống nước, nên mặc dù quán nằm ở chỗ có thể nói là đắc địa bậc nhất cả thành thì hiện giờ cũng chẳng có mấy người khách. Một thiếu phụ tuổi chừng ngoài ba mươi, tóc vấn đuôi gà chính đang phe phẩy cái quạt tre đuổi ruồi, tay cầm chén trà lên uống, miệng thì cứ tóp ta tóp tép chẳng rõ là đang nhai thứ gì. Mắt y thị lơ đãng hết nhìn trời mây lại ngó lên tàng cây, chẳng rõ là muốn học thuật nhìn mây đoán mệnh hay đếm lá trên cành.
Nguyễn Đông Thanh bước lại gần, kéo ghế ngồi xuống, y thị còn chưa có phản ứng gì. Gã đành phải hắng giọng, gọi:
“Bà chủ...”
Chu Diễm Quỳnh nghe vậy, thoáng giật mình, ngẩng đầu lên. Vừa thấy có khách, sắc mặt y thị thoắt cái đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ. Cái vẻ lơ đãng và lười biếng ban nãy thoắt cái đã bay biến chẳng còn chút tăm hơi nào, thay vào đó là một nụ cười ngọt vào và ánh mắt sáng long lanh đầy vẻ niềm nở:
“Chu choa, tiểu nữ cứ tự hỏi vì sao cả tháng nay vắng khách như vậy, té ra phước phận cả ngày đều dồn hết vào hôm nay được nghênh đón quan lớn hạ cố vào quán. Mời đại nhân uống nước. Không rõ ngài có gì muốn biết ạ?”
Nguyễn Đông Thanh thấy bà cô hàng nước này lật mặt nhanh như lật bánh tráng thì cũng hơi bị bất ngờ, cả người ngẩn tò te ra một thoáng mới hoàn hồn. Vốn là gã còn định tìm lời dễ nghe để hỏi đường, song Chu Diễm Quỳnh đã đi tắt đón đầu, chủ động lên tiếng mời mọc giới thiệu, không để khách hàng là gã phải lên tiếng. Cái sự chuyên nghiệp và biết việc đến đáng sợ này hiển nhiên cần phải là người có EQ rất cao, lại thêm kinh nghiệm nhìn người nhiều năm mới có thể đúc kết ra được.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng chỉ có thể trố mắt ra nhìn, tự biết cả đời cũng chưa chắc đã có thể đạt đến cảnh giới này của Chu Diễm Quỳnh.
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, nói:
“Bà chủ khéo nhìn người quá. Quả thật tại hạ có mấy chuyện cần hỏi thăm.”
“Mời quan lớn dùng trà. Quan lớn cứ hỏi đi ạ.”
Gã chưa nói dứt lời thì Chu Diễm Quỳnh đã tay rót nước, tay đưa trầu, thoắt cái trước mặt Bích Mặc tiên sinh đã có một chén trà xanh còn bốc khói nghi ngút và một cơi trầu đỏ au, bên trong là năm miếng trầu cánh phượng được xếp ngay ngắn quanh một hũ vôi con con.
Nguyễn Đông Thanh gõ ngón tay lên bàn một cái, hỏi:
“Không biết hôm nay thành ta có ngày lễ hội gì mà đông vui đến vậy?”
“Đại nhân chắc từ xa đến nên không biết, hôm nay là ngày hội Thiên Trì. Năm xưa lúc thái tổ Đồ Thành làm lễ cưới với quốc mẫu Âu Dương Thiến đã xa giá đến đây, nhờ Bạch Đế làm chủ hôn chứng giám cho mối duyên của hai người. Thành ra cứ ngày này hàng năm, thành chủ và các vị quan chưởng ấn đều có tục lên núi Tuyên dâng hương cho quốc tổ, quốc mẫu. Dân chúng thì mua ôn quả thả xuống Tiểu Ôn Hà, coi đấy là đại diện cho đoàn thuyền của thái tổ vượt biển vào nam khi xưa.”
Y thị ngừng một chốc, cười:
“Đại nhân cứ uống chén trà đi kẻo nguội, từ từ dân nữ sẽ kể hết.”
Từ nãy đến giờ do mải nghe kể chuyện, thế nên Nguyễn Đông Thanh vẫn không hề động tay động chân vào mấy thứ đặt trên bàn. Gã cười cười, gãi đầu, tỏ vẻ áy náy:
“Thất lễ rồi.”
Chu Diễm Quỳnh gật gù, lại tiếp:
“Hội Thiên Trì là dịp trai gái gặp nhau, đối đáp giao duyên, cũng giống như ngày lễ Quy Điền vậy. Chẳng qua một đằng là cả bảy nước cùng tổ chức, một đằng thì chỉ riêng mỗi thành Bạch Đế mới có thôi. Không biết đại nhân còn...”
Y thị còn chưa nói được hết câu, thì bỗng nghe phía xa có tiếng ai kêu cứu bai bải vọng tới.
“Nhị tẩu! Nhị tẩu! Cứu em với!”
Nguyễn Đông Thanh cơ hồ có thể nhìn thấy một đám gân xanh từ từ nổi lên ở trán cô chủ quán nước. Hai thái dương của y thị giật giật mấy cái, tròng mắt co rụt lại, nụ cười đang nở trên môi thoáng chốc đã trở nên cứng ngắc. Chu Diễm Quỳnh hít sâu một hơi, cười khổ:
“Để quan lớn thấy được chuyện xấu trong nhà rồi, thật là ngại quá...”
Nguyễn Đông Thanh còn chưa kịp đáp, thì từ đám đông, một thiếu nữ đã tách ra khỏi đoàn người đang trảy hội, hớt hải chạy về phía quán nước của Chu Diễm Quỳnh. Cô nàng dáng dấp nhỏ nhắn, thấp hơn Đỗ Thải Hà và Tạ Thiên Hoa cả một cái đầu, thậm chí so với Long U cũng chỉ cao hơn độ một hai đốt ngón tay mà thôi. Có lẽ cũng vì thế mà cô nàng có thể chen lấn len lỏi trong đám đông lại không xô đẩy ai hay làm người khác khó chịu.